“Được rồi, được rồi, Lương gia còn chưa nói gì, ngươi ở đây xen vào làm gì?”
“Đừng chen! Đừng chen!” Lâm Tùng Bảo đứng trên đài cao, giang hai tay, cố gắng duy trì trật tự, trước tiên cắt ra phần của các hộ lớn, “Người già trong làng ưu tiên! Người già trong làng ưu tiên! Người có sức thì đừng chen vào, qua bên cạnh uống bát chè đậu xanh chờ một lát đi.”
Đám đông ào ào tràn lên, mặt đất khẽ rung chuyển vì hàng vạn bàn chân giẫm đạp.
Bến Thượng Nhiêu không biết đã mở rộng bao nhiêu lần, nhà cửa hai bên dưới sự chủ trì của các hương lão đã phá đi xây lại không biết bao nhiêu bận, sớm đã không còn là bến tàu nhỏ bé ngày xưa, nhưng vẫn không đủ sức chứa đựng cảnh tượng thịnh vượng mỗi năm một lần này.