Tra Thanh giữ vẻ bình thản, nghiêng mình nhường lối: "Cống Dát đại ca sao lại đến đây?"
"Tra Thanh huynh đệ, mũi ta còn thính hơn Tuyết Nguyên Ngao Khuyển, từ ngoài trở về, ngửi thấy trong phòng các huynh đệ thơm lừng, tựa như đang nhúng lẩu, con sâu thèm ăn trong bụng liền không nhịn được mà trồi lên, chạy ra góp vui, tiện thể mang theo hai vò rượu ngon, vào xem một cái, quả nhiên! Ta nói này, nhúng lẩu là phải ăn cái náo nhiệt, đóng cửa lại thì tính là gì? Keo kiệt!"
Lý Cống Dát xách vò rượu lên, gã mặt mày đen sạm, da thô ráp, gò má ửng đỏ, hai con ngươi đen láy ẩn trong mí mắt sưng húp đảo loạn xạ.
Tra Thanh nửa bất đắc dĩ nửa buồn cười: "Đất khách quê người, ở được nửa năm, trong Hãn Đài phủ không quen biết ai, ba huynh đệ chúng ta cũng chỉ đành đóng cửa uống chút rượu."