"Hả? Tiểu Từ, cháu muốn nhờ bạn cháu hỗ trợ ư? Tuyệt quá! Chú thực sự rất mong chờ thiết kế của người bạn này của cháu." Nghe vậy, Lưu Minh đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng rỡ.
Thực ra, ngay lúc nãy ông ta cũng nảy sinh ý định muốn Từ Hành nhờ bạn hắn thiết kế giúp khu ký túc xá cho nhân viên, chỉ là không tiện nói ra mà thôi.
Cũng không có ý gì, chỉ vì từ khi nhìn thấy Di Viên, ông ta đã mê mẩn phong cách thiết kế của "người bạn" của Từ Hành rồi.
Thậm chí, theo quan điểm của Lưu Minh, bỏ qua lịch sử của Hạ quốc, thì kiểu thiết kế giống như kiến trúc cổ, nhưng lại không phải kiến trúc cổ truyền thống của Hạ quốc, thì chính là đã đạt đến một cảnh giới cao hơn.
"Vậy quyết định vậy đi! Tối nay cháu liên hệ với người bạn đó! Nếu người bạn đó của cháu không có bản thảo, thì chúng ta sẽ chuyển sang phương án kiến trúc cổ truyền thống cũng chưa muộn." Từ Hành gật đầu.
"Không vấn đề, tối nay chú ở…" Lưu Minh có hơi phấn khích xoa xoa tay,
Nhưng ngay khi Lưu Minh định nói thêm điều gì đó, thì ngoài cửa hàng tạp hóa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, đi kèm với một giọng nói yếu ớt.
"Ông chủ có ở không?"
"Ừ?"
Nghe vậy, Từ Hành và Lưu Minh vô thức nhìn nhau, cả hai đểu hiểu ý của đối phương,
"Có phải là đầu bếp đó đến không?"
Trong suy nghĩ của hai người, ngoại trừ đầu bếp đó, thì đáng lẽ sẽ không có ai đến gõ cửa vào giờ này.
Ngay sau đó, Từ Hành và Lưu Minh vội vàng đứng dậy rồi mở cửa phòng ra.
"Vâng? Anh là?"
Tuy nhiên, khi cửa phòng mở ra, Từ Hành và Lưu Minh đều ngẩn ra.
Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đeo ba lô đôi vai, mặc quần áo rất bình thường. Xét theo tuổi tác, thì ông ta rõ ràng không phải là đầu bếp mà bọn họ đã liên lạc vào hôm nay.
Vị đầu bếp đó chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi!
"Ông chủ, chào anh! Tôi muốn hỏi thăm một chút, bí thư thôn Băng Hồ Từ Tân Sinh ở đâu vậy?" Người đàn ông hít một hơi thật sâu rồi mở miệng nói.
"Anh tìm Từ Tân Sinh? Có chuyện gì không? Là tôi đây!" Sau khi liếc nhìn Lưu Minh với ánh mắt ngạc nhiên, Từ Hành lập tức nói.
"Là anh sao?"
Nhìn Từ Hành, trên mặt người đàn ông thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
"Vâng! Xin hỏi anh là?" Từ Hành lại hỏi.
"Xin chào bí thư Từ, tôi tên là Chung Nhược Phi."
“Chung Nhược Phi? Anh đến đây là vì...” Từ Hành liếc nhìn Lưu Minh theo bản năng.
Bản thân hắn cũng chưa từng nghe đến cái tên này, cũng không có bất kỳ thông tin gì liên quan trong trí nhớ. Đơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người tìm riêng "bí thư thôn Băng Hồ”.
Lưu Minh thấy thế cũng hơi lắc đầu, tỏ ý ông ta không quen người này.
"Xin chào bí thư Từ, tôi có thể tìm một công việc ở đây không? Mức lương thấp hơn một chút so với công nhân bình thường cũng được."
Hít một hơi thật sâu xong, thì người đàn ông mới nói rõ ý định của mình.
"Hửm? Anh muốn tìm việc à?" Từ Hành và Lưu Minh lại sửng sốt một lần nữa.
Bọn họ thực sự không ngờ người đàn ông này lại một mình đến tìm bọn họ vào nửa đêm, sau đó còn đưa ra yêu cầu như vậy.
"Vâng!" Người đàn ông gật đầu thật mạnh.
"Anh trông cũng không giống như người thường xuyên làm việc chân tay, hơn nữa còn có ngữ điệu từ nơi khác… Có phải anh gặp khó khăn gì không? Nếu có khó khăn gì thì có thể nói ra." Từ Hành quan sát kỹ càng người đàn ông tên Chung Nhược Phi này.
Phong cách của ông ta rất khác so với Trương Đại Bằng, nhìn thoáng qua Trương Đại Bằng là có thể thấy ngay đó là người thường xuyên làm việc chân tay.
Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là ánh mắt!
Tuy rằng đám người Trương Đại Bằng sinh hoạt vất vả, nhưng ánh mắt họ vẫn còn ánh sáng, không giống như người đàn ông trước mặt này.
"Cũng không hẳn là gặp khó khăn." Nghe vậy, Chung Nhược Phi hơi ngạc nhiên liếc nhìn Từ Hành, sau đó mới từ từ kể lại lý do ông ta đến đây.
Vài phút sau, Từ Hành và Lưu Minh không khỏi nhìn lại Chung Nhược Phi,
"Nói như vậy, anh vừa đi đường vừa làm thêm những công việc lặt vặt, kết quả là đi đến huyện A Tắc thì không tìm được việc ở đó, sau đó nghe thấy người ta nói ở đây có công trình nhỏ, cho nên mới đi xe máy đến đây à?"
"Vâng! Xin anh cho tôi một cơ hội" Chung Nhược Phi gật đầu nhẹ.
"Vậy anh định làm trong bao lâu? Kiếm được chút tiền rồi đi như trước à?" Từ Hành hơi thay đổi sắc mặt.
Theo lời kể của Chung Nhược Phi này, ông ta vừa đi vừa làm, đi đến đâu tính đến đấy, không có đích đến, thậm chí bây giờ còn không có điện thoại.
"Lần này tôi muốn làm việc lâu dài, tôi rất thích nơi này!" Chung Nhược Phi quay đầu nhìn lại những đống đổ nát và tàn tích như những con quái vật nhỏ ở đối diện quốc lộ, vô cùng nghiêm túc nói.
"Ồ! Nếu vậy, anh có thể làm công việc thu ngân ở cửa hàng tạp hóa được không? Chúng tôi vừa hay đang thiếu một nhân viên thu ngân, lương bổng ba ngàn một tháng, nhưng anh có thể sẽ phải ở lều công trường trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới đó." Sau một hồi suy nghĩ, Từ Hành quyết định cho Chung Nhược Phi này một cơ hội.
Mặc dù Chung Nhược Phi này không không đề cập đến những khó khăn của chính mình, nhưng trên thực tế, từng lời nói của ông ta đều cho thấy rằng ông ta nhất định đã gặp phải biến cố lớn trong cuộc đời. Nếu không, thì người bình thường nào lại vừa làm thêm vừa đi lang thang vô định như thế?
Hơn nữa, hiện tại bọn họ đúng là đang thiếu một nhân viên thu ngân.
Nếu như Chung Nhược Phi đồng ý, thì bọn họ không cần phải tìm người ở huyện nữa!