Theo quá trình không ngừng cố gắng, cuối cùng Thẩm Nghi cũng triệt để thoát khỏi dấu vết do tiền thân lưu lại, dần dần hắn đã dung nhập vào phương thế đạo này từ lúc nào không hay.
Thẩm Nghi cũng không hiểu vì sao đột nhiên bản thân lại phát hiện, mình đã quen với những ngày tháng tay nhuộm máu tươi này rồi, thậm chí còn quen thuộc đến trình độ nếu không thấy máu, trong lòng lại có chút khó chịu.
Như thể hung tàn chính là công cụ trợ giúp hắn sống sót trong thời loạn thế này, nhưng lại không thể biến mình trở thành con rối của nó.
Thẩm Nghi hít sâu một hơi, thấu hiểu được bản tâm, cõi lòng đã trong sáng hơn rất nhiều, lúc này mới nhìn về phía ngoài viện.