Trương đồ tể nghe đến đây, không nhịn được lập tức há to miệng, ngay cả hô hấp cũng thoáng ngưng lại một lát.
Xin... Xin lỗi?
Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn lại, chú ý thấy thân thể đối phương dần dần trở nên căng thẳng đến run rẩy, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Quả nhiên… Phương Hằng lại một lần nữa đứng thẳng như ban đầu, hai bàn tay tách ra, năm ngón tay siết chặt, chầm chậm phun ra một hỏi trọc khí.