Bây giờ hắn đã nghĩ thông suốt.
Hắn không phải đang đến dự một cuộc gặp gỡ tuyệt đỉnh, mà là đang thực hiện lời hẹn ước thuở nhỏ.
"Gặp càng nhiều người, trải càng nhiều chuyện, ta ngược lại càng không dám phán xét đúng sai một cách đơn giản như thuở ban đầu – khi đó ta quá thiếu kiên nhẫn." Khương Vọng nắm chặt Trường Tương Tư trong tay, đặt ngang trước người, dành cho Lục Sương Hà sự tôn trọng lớn nhất: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta khác ngươi, đã đi xa hơn ngươi. Thanh kiếm hữu tình này của ta, đã mạnh hơn thanh kiếm vô tình của ngươi. Những điều khác, tự ngươi cảm nhận."
Lục Sương Hà không nói thêm nữa, giữa không gian vỡ vụn, hắn bước về phía Khương Vọng: "Vậy để ta xem thử, 'xa hơn' là nơi nào, 'mạnh hơn' là ra sao."