Nhìn Khương Vọng như vậy, Tả Hiêu ngồi sau bàn đọc sách, nhất thời không biết nên thương hay nên giận, ánh mắt rũ xuống những chú ấn phức tạp kia, giọng điệu cố gắng giữ vẻ bình thản: "Nói đi, làm sao lại đi đến bước này?"
Khương Vọng nhếch miệng cười, trên mặt có vài phần tinh ranh. Giơ một ngón tay lên, chọc chọc lên trời: "Ta thử lừa nó, nó không dễ lừa."
Vẻ tinh ranh như trẻ con này gần như chưa từng xuất hiện ở hắn.
Hắn luôn yêu cầu bản thân phải là người trưởng thành.