"Haiz, còn không phải vì lo lắng cho ngươi sao? Trái tim ta đây..." Trọng Huyền Thắng thân hình đồ sộ đứng dậy, từ đống mỡ trải ra biến thành ngọn núi thịt đứng sừng sững. Một tay chống vào đai lưng ngọc béo mập, một tay vẫy với Khương Vọng, bảo hắn lên xe, không biết xấu hổ mà nói: "Đai lưng dẫu rộng chẳng hối lòng, vì ngươi mà ta hao gầy!"
Chiếc đai lưng ngọc này quả thật rất lớn, cân đo đong đếm cũng thuộc hàng giá trị liên thành. Nhưng đeo trên eo hắn, một chút cũng không "rộng", trông còn bị siết chặt ấy chứ!
Khương Vọng một bước lên xe, nắm lấy bàn tay mập mạp của Trọng Huyền Thắng, khẽ ước lượng, cười nói: "Ngươi gầy đến mức chỉ nặng thêm hơn ba mươi cân!"
"Vốn nặng hơn sáu mươi cân, vì giúp ngươi thu thập những thứ này, nên giảm mất ba mươi!" Trọng Huyền Thắng xoay người vung tay: "Đây đều là mật lục liên quan đến Cựu Dương phong ấn thuật, bao gồm rất nhiều kiến giải độc đáo của các vị tông sư, một số thảo luận tương đối kinh điển qua các đời... Ta đã lục soát khắp Đông Vực, chất đầy mười xe này. Ngươi nếu lương tri chưa mất, hẳn biết nỗi lo của ta!"