Chương 63: [Dịch] Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư

Huyền Đô ta ít học, đừng lừa ta

Phiên bản dịch 5128 chữ

Dương Lăng gật đầu, đặt hộp thức ăn trước mặt Huyền Đô và mở ra, để lộ bát cơm rang Dương Châu đủ màu sắc.

"Ta thấy đại pháp sư rất thích quan sát trăm thái nhân gian nên đã tỉ mỉ nấu một bát cơm rang Dương Châu này, để ngươi nếm thử chút mùi vị khói lửa nhân gian này."

"Mùi vị khói lửa nhân gian?"

Huyền Đô Đại Pháp Sư như có điều suy ngẫm: "Quả thực đã mấy chục nguyên hội ta chưa nếm thử thức ăn của nhân gian rồi... Sao đột nhiên đạo hữu lại nghĩ đến việc mang đồ ăn cho ta? Chẳng lẽ trong đó có ẩn chứa huyền cơ gì?"

"Vậy thì không có." Dương Lăng lắc đầu, cười nói: "Ta chỉ thấy, mặc dù ngươi thích quan sát thế thái nhân gian nhưng lại cách đám người phàm trần chúng ta xa vời vợi."

“Cho dù ở giữa đám đông chen chúc xô bồ, ngươi cũng có một cảm giác xa cách rất nồng đậm, không hòa hợp với những người xung quanh."

Nghe vậy, Huyền Đô Đại Pháp Sư nhíu mày suy tư một lúc, sau đó gật đầu nói: "Đạo hữu nói không sai.”

“Ta tuy ở chốn hồng trần nhưng chưa từng thực sự hiểu được mùi vị của hồng trần; ta tuy thích quan sát vận mệnh của người khác nhưng chưa từng thực sự nếm trải mùi vị của vận mệnh.”

“Những năm gần đây, sự lĩnh ngộ của ta về Thiên Diễn đạo đã sớm dừng lại, có lẽ là vì ta chưa từng thực sự đi sâu vào hồng trần..."

Nói đến đây, hắn đưa tay bưng bát cơm rang Dương Châu trong hộp thức ăn lên, mỉm cười nói: "Đa tạ đạo hữu đã điểm tỉnh ta.”

“Ăn xong bát cơm rang Dương Châu do chính tay đạo hữu làm này, bần đạo sẽ tạm thời buông bỏ Đại La Đạo Quả này, lấy thân phận phàm nhân thực sự đi vào hồng trần một chuyến."

"Hả?"

Dương Lăng lập tức mở to mắt.

Những lời vừa rồi chỉ là do những cảm nhận của hắn, bát cơm rang Dương Châu này cũng là hắn ăn thừa vào buổi sáng, nhất thời hứng lên nên mang đến cho đại pháp sư nếm thử.

Là một người thích đồ ăn ngon, hắn cũng rất thích chia sẻ những món ăn mình làm với người khác... ừ, chủ yếu là thích nghe người khác khen ngợi tay nghề nấu nướng của mình.

Nhưng hắn không ngờ rằng những lời vô tình hắn nói ra lại khiến Huyền Đô Đại Pháp Sư đưa ra quyết định táo bạo như vậy.

Đại La Đạo Quả đó có thể nói bỏ là bỏ sao?

Thật lãng phí!

Hơn nữa, nếu ngươi đi rồi, vậy Ngọc Đỉnh Chân Nhân đến thì phải làm sao?

Tên đó có Xiển giáo chống lưng, không thể trực tiếp giết chết hắn được.

Nghĩ như vậy, suy nghĩ trong đầu Dương Lăng lướt nhanh, hắn nhìn Huyền Đô và hỏi: "Đại pháp sư muốn đi đâu?"

Huyền Đô vừa dùng thìa múc một thìa cơm rang, nghe vậy liền cười nói: "Triều Ca, Tây Kỳ, Nam Đô, Bắc Hải... Nơi nào cũng được."

Dương Lăng nghe vậy trong lòng nhẹ nhõm, cũng cười theo: "Nếu đã là nơi nào cũng được, vậy thì tại sao phải rời đi?"

"..."

Huyền Đô hơi ngẩn ra.

Dương Lăng rèn sắt khi còn nóng, sắc mặt nghiêm túc nói: "Ta nghe nói ở Tây Ngưu hạ châu có một câu nói cổ, gọi là 'tâm có tịnh thổ, nơi nào cũng là tịnh thổ'.”

“Ta thấy câu này dùng cho đại pháp sư cũng khá hợp.”

“Nếu trong lòng ngươi có hồng trần, nơi nào cũng là hồng trần, hà tất phải đi nơi khác tìm kiếm? Ngươi nói có phải như vậy không?"

"..."

Huyền Đô Đại Pháp Sư ngẫm nghĩ điều gì, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng dường như lại chẳng có gì sai sót.

"Đạo hữu nói cũng có lý, nhưng..."

"Đừng nhưng nữa."

Dương Lăng xua tay, nhìn Huyền Đô Đại Pháp Sư, thúc giục: "Ngươi ăn hết bát cơm rang Dương Châu này trước, sau đó ta sẽ đưa ngươi đến một nơi tốt."

"Ồ?"

Đôi mắt Huyền Đô Đại Pháp Sư hơi sáng lên, dường như có chút hứng thú.

Hắn cũng không vội hỏi, cứ ngồi xếp bằng trên mặt đất, một tay cầm bát ngọc, một tay cầm thìa, thong thả ăn cơm rang trong chén.

"Hương vị thế nào?" Dương Lăng tò mò hỏi.

Huyền Đô đặt thìa xuống, nghiêm túc nói: "Tuy không ngon bằng gan rồng tủy phượng, nhưng gần hai mươi loại nguyên liệu hòa quyện vào nhau lại có một hương vị khác."

"Ồ, không ngờ ngươi còn là một người sành ăn!"

Dương Lăng khá ngạc nhiên, cũng có chút tò mò, không biết gan rồng tủy phượng tủy trong truyền thuyết có vị như thế nào, thế mà ngay đến cả món cơm rang Dương Châu bí truyền của hắn cũng không sánh bằng.

Lúc này, Huyền Đô đặt bát đũa vào hộp thức ăn, nhìn Dương Lăng nói: "Đạo hữu muốn đưa ta đến nơi nào?"

"Đi theo ta là được."

Dương Lăng đứng dậy, quay người đi về phía đông tòa thành.

Đi chưa được hai bước, dưới chân đột nhiên cấn nhẹ, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một xâu tiền đồng.

Hắn thành thạo dùng chân dẫm lên, mặt không đổi sắc, giả vờ nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Thấy không có ai chú ý, hắn liền vội vàng cúi xuống nhặt xâu tiền đồng đó lên và nhét vào trong túi tay áo.

Có lẽ là do thuộc tính vận nên vận may tăng vọt, dạo gần đây, hắn đi trên phố lớn thường xuyên nhặt được tiền, cho nên một loạt quy trình nhặt tiền này đã trở nên khá thành thạo.

Huyền Đô Đại Pháp Sư ở phía sau nhìn thấy hành động của hắn, không khỏi tò mò hỏi: "Ngươi đã giàu có một phương rồi, sao còn vui mừng vì nhặt được chút tiền này?"

"Việc này không liên quan đến việc ta có bao nhiêu tiền, mấu chốt là số tiền này là ta nhặt được mà!" Dương Lăng nói một cách đương nhiên.

Huyền Đô ngẫm lại ý tứ trong lời hắn nói, không khỏi lắc đầu: "Xem ra đạo hữu nói không sai, ta quả thực không hiểu gì về đối với hồng trần tục thế này cả."

Bạn đang đọc [Dịch] Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư của Lưu Liên Lão Tửu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    17

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!