Hắn nghiến chặt răng, cố nén cơn đau dữ dội trong cơ thể, không dám dừng lại chút nào, quay người chạy thẳng về phía Nam Thiên môn.
Lý Trường Canh không đuổi theo.
Hắn nhìn theo hướng Viên Hồng bỏ trốn, trong lòng thầm suy nghĩ.
Từ biểu hiện của Viên Hồng, có thể thấy, hắn rõ ràng chỉ là một quân cờ, mục đích chắc hẳn là để gây nên sóng gió trong Thiên đình.
Vậy thì ai mới là kẻ chủ mưu đứng sau đây?
Cùng lúc đó, Viên Hồng như một mũi tên rời khỏi dây cung, xuyên qua tầng mây của Thiên đình, thẳng tiến về phía Nam Thiên môn.
Lúc này, hắn đã không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, pháp lực trong cơ thể gần như muốn trào ngược ra ngoài, nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ, vận chuyển Bát Cửu Huyền Công đến cực hạn lao nhanh trong Thiên đình như một ngôi sao băng.
Những thiên binh thiên tướng nghe tin đến cản đường, chỉ trong một cái chạm mặt, đều bị hắn đánh bay hết.
Những người canh gác Nam Thiên môn thấy cảnh này đều hoảng sợ mặt mày tái mét, không một ai dám ngăn cản!
Bọn họ chỉ có thể dõi mắt nhìn bóng dáng Viên Hồng, nhanh chóng xuyên qua Nam Thiên môn, biến mất trong tầng mây ở chân trời.
...
Hoàng hôn buông xuống, đèn hoa đăng lần lượt thắp sáng.
Trong câu lan viện treo đầy những chiếc đèn lồng đủ mọi màu sắc rực rỡ, như những vì sao lấp lánh, ra sức tô điểm cho khí phái xa hoa lộng lẫy.
Tiếng đàn sáo du dương, êm tai.
Một đám mỹ nữ xinh đẹp mặc áo lụa mỏng như cánh ve, thấp thoáng để lộ làn da mịn màng, mái tóc của các nàng như thác nước, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng, phô bày vẻ đẹp dịu dàng của phái nữ.
Thân hình các nàng mềm dẻo, nhẹ nhàng nhảy múa trên sân khấu, những động tác uyển chuyển như cành liễu theo gió, mềm mại và phiêu dật.
Khán giả bên dưới có người ngồi, có người đứng, có người thì thì thầm to nhỏ, có người thì bàn luận viển vông, có người thì nâng ly uống rượu, có người thì vuốt ve bàn tay ngọc ngà của các cô nương...
Có người đắm chìm trong đó, có người lộ vẻ tham lam, có người thì thầm khinh thường...
Sắc đẹp và tiền tài đan xen vào nhau, mỗi góc đều toát lên hơi thở xa hoa tráng lệ, mỗi khoảnh khắc đều tràn ngập những ham muốn trần trụi.
Muôn hình vạn trạng, trong sự xa hoa này diễn ra từng tràng khói lửa nhân gian.
Nghe hát ở câu lan viện giờ đã trở thành bài học bắt buộc hàng ngày của Dương Lăng.
Hàng ngày, hắn và Huyền Đô Đại Pháp Sư đều phải đến ngồi một chút, đôi khi thậm chí có thể ngồi từ sáng đến đêm, cùng nhau thưởng thức những cô nương mặc áo lụa mỏng manh lắc mông uốn hông.
Sự giao lưu văn hóa như vậy cũng khiến mối quan hệ giữa hai người nhanh chóng gần gũi hơn.
Lúc đầu, Huyền Đô chỉ quan tâm đến số mệnh không thể nhìn thấu của hắn, sau đó lại bị ngộ tính siêu cao của hắn hấp dẫn, giờ đây hai người lại có thể đối đãi với nhau như bạn bè.
Điều khiến hắn kinh ngạc là Huyền Đô Đại Pháp Sư thực sự có thể ngộ ra đại đạo ở nơi này, hơn nữa còn có thể vui vẻ trong đó!
Sau này hắn mới hiểu, trước lần Huyền Đô Đại Pháp Sư bế quan ngộ đạo trước đó, nhân tộc vẫn còn ở thời kỳ liên minh bộ lạc Tam Hoàng Ngũ Đế.
Không ngờ sau khi hắn xuất quan, nhân tộc đã phát triển đến mức phồn hoa như vậy.
So sánh hai bên, nút thắt trói buộc hắn lại có chút nới lỏng.
Dương Lăng không biết sự thay đổi trong tâm tư Huyền Đô Đại Pháp Sư, hắn chỉ theo đúng trình tự mỗi ngày, tu luyện, làm việc thiện, chăm sóc hài tử, cùng đại pháp sư nghe hát ở câu lan viện, cuộc sống cũng nhàn nhã vui vẻ.
Cho đến một đêm nọ, nguyên thần của hắn ra ngoài nhưng lại phát hiện bản thân không cảm ứng được phân thân bằng gỗ!
...
Sao sáng đầy trời, đồng bằng rộng lớn, ánh trăng phủ xuống dòng sông lớn.
Vào lúc canh ba, nguyên thần của Dương Lăng xuất khiếu đến bên trên Quán Giang Khẩu, cố gắng thiết lập liên hệ với phân thân bằng gỗ của mình. Nhưng dù hắn có cố gắng thế nào, bên kia vẫn luôn im lặng.
Trái tim Dương Lăng đột nhiên chùng xuống, hắn cau mày, một dự cảm không lành lan tỏa trong lòng.
Những chi tiết về việc nguyên thần xuất khiếu trong thời gian gần đây lần lượt lướt qua trong đầu hắn, hắn mơ hồ nhớ rằng, Vân Hoa và Thái Âm Ngọc Thố đã đến vùng duyên hải Đông Nam truy bắt Tam Thủ Giao phạm luật trời.
Chỉ là bản tính Tam Thủ Giao cẩn thận và xảo quyệt, khi nhìn thấy kẻ thù cũ là Vân Hoa, nó không nói hai lời liền chui vào trong nước, một mực chạy trốn về hướng Đông Nam.
Vân Hoa cũng dựa vào một "linh bảo" truy tung nào đó trên người đuổi theo không bỏ, không lâu sau đã đuổi vào trong Vũ Di sơn, sau đó mất liên lạc.
Vũ Di sơn!
Mặc dù hắn không cảm ứng được phân thân bằng gỗ, cũng có thể là hi người Vân Hoa đã tiến vào trong một cấm chế nào đó, nhưng Dương Lăng vẫn quyết định lập tức đến Vũ Di sơn để tìm hiểu.
Hắn để lại một phân thân ở nhà trông nom hài tử và gia viên, còn bản tôn thì trực tiếp đến chỗ ở của Huyền Đô Đại Pháp Sư —— Dương Lăng đã thuê cho hắn một tiểu viện tương đối yên tĩnh trong câu lan viện lớn nhất thành.
Huyền Đô đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, đôi mắt nhắm lại, dường như đang tu luyện.
Dương Lăng đẩy cửa bước vào, đề cập vào vấn đề chính luôn: "Ta có việc gấp phải đến Vũ Di sơn một chuyến, xin đại pháp sư giúp ta trông nom hai hài tử."