"Trưởng công chúa điện hạ đuổi theo Tam Đầu Giao đầu kia đến bí cảnh Hương Lãnh Tuyền. Trước khi đi đã bảo bản tiên ở đây đợi điện hạ trở về, cây Lưu Ly Bảo Phượng trâm này cũng là điện hạ đưa cho bản tiên dùng để hộ thân." Thỏ trắng thành thật khai báo.
"Bí cảnh Hương Lãnh Tuyền là nơi nào?" Dương Lăng nhíu mày hỏi.
"A? Ngươi không biết Hương Lãnh tuyền sao?" Thỏ trắng nghiêng đầu nhìn Dương Lăng, vẻ mặt như kiểu "đến cả những thường thức này mà ngươi cũng không biết", khiến Dương Lăng không nhịn được mà siết chặt nắm đấm.
Vừa rồi thỏ trắng mới bị hắn bóp cổ, cánh tay kia cứng rắn giống như sắt vậy!
Mặc dù nàng rất tò mò tại sao tên phàm nhân này đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy, nhưng nàng có thể sống sót ở Thiên đình nhiều năm như vậy chính bởi dựa vào mấy chữ “nhận thua”.
Lúc này thấy sắc mặt Dương Lăng không được tốt lắm, nàng lập tức thành thật khai báo: "Nghe nói, thời thượng cổ, Thiên đế của Yêu đình có mười con Kim Ô, sau đó bị Đại Nghệ của Vu tộc bắn hạ chín con.”
“Chín con Kim Ô này bị bắn rơi xuống đất, oán niệm không tan, hóa thành chín dòng dương tuyền, Hương Lãnh tuyền ở Vũ Di sơn này chính là một trong số đó."
Nghe vậy, Dương Lăng nhíu mày càng chặt hơn: "Chỉ là một dòng suối, tại sao lại liên quan đến bí cảnh?"
"Là kiến thức của ngươi quá... khụ khụ, Yêu đình thời thượng cổ, ngoài Thiên đế ra, còn có một con Kim Ô pháp lực thông thiên, được yêu tộc tôn là Đông Hoàng.”
“Hắn có một bảo bối rất lợi hại gọi là Đông Hoàng chung, nghe nói chiếc chuông này huyền diệu vô cùng, tạo hóa vô tận, có thể xuyên qua quá khứ lẫn tương lai, có thể trấn áp vũ trụ hỗn độn...”
“Sau khi chín con Kim Ô kia rơi xuống, Đông Hoàng định dùng chiếc chuông này đảo ngược thời gian, cứu tất cả chúng trở về!”
“Còn cụ thể làm thế nào thì bản tiên không biết.”
“Tóm lại, từ sau đó, chín dòng dương tuyền này đều để lại một tiểu thiên thế giới, nghe nói bên trong cất giấu bảo vật của Yêu đình thời Viễn Cổ, đồng thời có hung thú thời Thái Cổ canh giữ...”
“Lâu dần, những tiểu thiên địa giới này trở thành bí cảnh, hấp dẫn rất nhiều người tu hành đến tìm kiếm bảo vật."
Tiểu thiên thế giới?
Nói như vậy, hắn không cảm ứng được phân thân bằng gỗ là vì Vân Hoa đã tiến vào bí cảnh Hương Lãnh Tuyền kia?
Nghĩ như vậy, Dương Lăng hơi thở phào nhẹ nhõm, nhìn con thỏ trắng và nói: "Vậy bây giờ ngươi có thể tìm được nương tử của ta không?"
"Đương nhiên rồi!" Thỏ trắng phấn khởi, đưa tay vuốt mũi, kiêu ngạo phát biểu: "Mũi của bản tiên rất thính, chỉ cần là mùi mà ta đã ngửi qua, dù cách xa vạn dặm, cũng có thể lần theo dấu vết!"
Nghe vậy, sắc mặt Dương Lăng không khỏi có chút khác thường: "Tổ tiên của ngươi chẳng lẽ còn có yêu khuyển?"
"Yêu khuyển gì chứ!"
Thỏ trắng tức đến đỏ cả mắt, nếu không phải biết đánh không lại, chắc chắn sẽ xông tới cắn một miếng thật mạnh. Còn bây giờ nàng chỉ có thể phồng má, lẩm bẩm nhỏ giọng.
"Không sao, không sao, chuyện nhỏ nghe cho vui thôi... Ta không tức, ta không tức, chọc vào ta, ngươi coi như đá phải cục bông rồi..."
Dương Lăng có chút dở khóc dở cười
Con thỏ nhỏ này đúng là một tên nhát gan.
"Đi thôi, dẫn ta đi tìm Vân Hoa!"
"Không đi!"
Thỏ trắng dứt khoát nói: "Trưởng công chúa điện hạ đã dặn ta, bảo ta ở đây đợi điện hạ, ta sẽ không đi đâu hết!"
"Nói thì hùng hồn lắm, thực ra ngươi sợ trong bí cảnh kia có hung thú đúng không?" Dương Lăng vô tình vạch trần bộ mặt giả tạo của nàng.
Thỏ trắng lập tức căng thẳng: "Bản tiên... Bản tiên không hề giống với lời ngươi nói! Tóm lại bản tiên phải nghe theo lời dặn của công chúa, tuyệt đối không rời khỏi đây!"
"Thật sao?" Dương Lăng mỉm cười: "Ta có hai tin, một tốt một xấu, ngươi muốn nghe tin nào?"
Thỏ trắng sững sờ, nụ cười của Dương Lăng càng khiến nàng bất an, lắp bắp nói: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi nói tin xấu trước đi!"
"Tin xấu là sơn cốc này là địa bàn của một con xà tiên rất lợi hại, nếu ngươi tiếp tục ở lại đây, rất có thể sẽ bị nó ăn thịt!"
"Ực..."
Thỏ trắng nuốt nước bọt, căng thẳng nhìn xung quanh, giọng run run: "Vậy vậy vậy... Tin tốt thì sao? Ngươi ngươi ngươi... Ngươi sẽ bảo vệ bản tiên chứ?"
"Sẽ không!" Dương Lăng dứt khoát lắc đầu: "Ta phải đến bí cảnh Hương Lãnh Tuyền tìm nương tử của ta. Còn tin tốt ư... chính là khi ta tìm được nương tử trở về, tiện đường sẽ đến giúp ngươi thu xác...”
“Ừ, đó là nếu còn xác để thu."
Thỏ trắng: "..."
Đây là tin tốt kiểu gì vậy?
Vũ Di sơn đẹp nhất Đông Nam, đỉnh núi dựng đứng, tím hồng tốt lành, nhìn như mây hồng vào buổi sớm mai; suối nước chảy quanh co, đá theo nước hiện ra, như trời sinh đất đẻ.
Thỏ trắng cuối cùng vẫn sợ ở lại địa bàn của xà tiên một mình, đành phải dậm chân, dựng mây lành, chở Dương Lăng lắc lư đi về phía bí cảnh Hương Lãnh Tuyền.
Nàng đạo hạnh nông cạn, pháp lực thấp kém, tự mình cưỡi mây còn tính là nhanh nhưng sau khi chở thêm Dương Lăng thì trở nên chậm chạp.
Dương Lăng cũng không ngờ nàng vô dụng đến vậy, đang định thúc giục bí pháp chữ “Hành” giúp nàng một tay thì nghe thấy một tiếng cười trong trẻo truyền đến từ phía sau.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám mây lành lớn bằng một mẫu ruộng nhanh chóng trôi tới.
Hoa tươi mở đường, chuỗi ngọc lắc lư.
Hai nam tử trung niên cưỡi trên một con dị thú cao lớn trông giống như cáo, trên lưng mọc hai chiếc sừng, bên cạnh mỗi người đều có một đồng tử đi theo, dáng vẻ ung dung, khí chất phóng khoáng, nhìn qua đã biết là loại tiên thần tu hành có thành tựu!