Chương 102: [Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 102

Phiên bản dịch 4025 chữ

Hoa Hoa: "Kí chủ, hệ thống đã thanh lý quần áo, đã treo lên thương thành, năm ngàn một bộ đã bán hết, đã vào sổ."

Tô Lăng vừa ngồi xuống: "Nhanh như vậy sao?"

"Tóc thật vừa nãy cũng bán hết rồi, một búi là ba ngàn." Hoa Hoa nói.

Tô Lăng nhìn hậu trường của trung tâm thương mại, quả nhiên tiền đã vào tài khoản.

.

Bên này đám người Vạn Hải Đường thay y phục mới, đổi xe ba bánh, lập tức liền thu hút sự chú ý của các thôn dân.

Nhưng điều khiến nàng hơi dễ chịu là trong mắt họ chỉ có mệt mỏi và tò mò, không có ác ý.

"Tiểu Vân."

Vạn Hải Đường hô một tiếng, mang một đôi giày thể thao mua thêm cùng hai đôi tất bông đưa tới, "Đây là tạ lễ."

Dương Truy Vân xua tay: "Ta không thể lấy, ta đã kiếm lời hai mươi văn tiền rồi."

Vạn Hải Đường cứng rắn nhét qua: "Nếu không có ngươi, chúng ta nào có vận tốt này, đợi các ngươi vừa đi, chúng ta nhất định sẽ chết ở nửa đường, ngươi là ân nhân cứu mạng của chúng ta, một đôi giày mà thôi, ngươi tuyệt đối có thể nhận."

Lúc này Phùng Quế Hoa đi tới, nhéo nhéo giày trong tay cháu gái nhà mình nói: "Vậy thì các ngươi đi theo bên cạnh chúng ta, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta cũng có thể nhận lấy giày này."

Vạn Hải Đường có chút chần chờ, dù sao các nàng đã từng là người của hoa lâu.

Phùng Quế Hoa vỗ vai nàng một cái: "Mấy tên tiểu bối các ngươi đúng là chưa trải sự đợi, đến thời điểm này rồi, ông trời cũng không cho sống nữa, còn hơi đâu suy nghĩ mấy cái này."

Phùng Quế Hoa dứt lời, liền để cho Dương Truy Vân mang tất vào, giày cũng mang vào.

"A nãi, thoải mái!"

Dương Truy Vân chạy khắp nơi, chỉ cảm thấy càng thoải mái hơn.

Bả vai căng thẳng của Vạn Hải Đường thả lỏng xuống, đúng vậy, ông trời cũng không cho sống, còn nghĩ cái rắm!

"Đa tạ đại nương, chúng ta cùng đi!"

Các cô nương phía sau Vạn Hải Đường cũng kích động hẳn lên, có người đi cùng, các nàng càng không cần lo lắng hãi hùng.

...

Cách đó không xa, Văn gia.

Văn Anh ở xa xa nhìn, ánh mắt không khỏi rơi vào trên mặt Dương Truy Vân: "Tiểu Vân thật sự rất thiện lương."

Nàng chính là ưu tư quá nhiều, mới có thể kéo thân thể sụp đổ, nếu nàng có thể giống Tiểu Vân, tự do tự tại sống ở trong thiên địa này sẽ tốt bao nhiêu.

Tiết Trân lại coi trọng y phục của các nàng: "Cũng không biết y phục này có đắt hay không, ta thấy các nàng sau khi thay y phục, hành động nhẹ nhàng, tinh thần cũng thoải mái hơn rất nhiều."

Văn phu tử khẽ mỉm cười: "Chắc không đắt lắm, nếu không đã chẳng đổi hết."

Tiết Trân có chút động lòng, dứt khoát cầm bạc đi tìm Tô Lăng.

Chờ sau khi Tiết Trân trở về, mang về sáu bộ y phục chống nắng, ba đôi giày thể thao và tất, kiểu nữ của hai mẫu nữ các nàng, còn có kiểu nam của Văn phu tử.

"Đi thay y phục đi, y phục nhẹ bẫng, chắc chắn sẽ rất thoải mái." Tiết Trân kích động nói xong, trước tiên dẫn nữ nhi lên xe ba bánh.

Xe ba bánh này lại có thể chứa đồ, lại có thể bảo đảm riêng tư, thật sự là quá thuận tiện.

Rất nhanh, hai mẫu nữ thay y phục thay giày xong, lại thúc giục Văn phu tử đi thay.

Lúc này, lòng hiếu kỳ của thôn dân hoàn toàn không ngừng được.

Lúc trước bọn họ cũng không tiện hỏi ở chỗ Vạn Hải Đường, nhưng bọn Văn phu tử quá thân thiết, trong nhà còn có đứa nhỏ từng học vỡ lòng ở chỗ ông ấy, còn có người chuyên tìm Văn phu tử đặt tên cho.

Vì thế không ít thôn dân đều tìm tới, muốn hỏi giá cả một chút.

Tiết Trân mặc y phục mỏng nhẹ, đột nhiên cảm giác được y phục lúc trước vừa dày vừa nặng, lại vướng víu, ngoại trừ đẹp mắt ra thì không còn gì khác.

"Giá bên Tô lão bản đưa là ba trăm văn một bộ, bao gồm cả giày và tất."

Giá tiền này thật sự rất hợp lý, mà bên Vạn Hải Đường bà ấy cũng đã hỏi, các nàng bán toàn bộ y phục ban đầu trên người và mang theo đi cho Tô lão bản mới đổi loại y phục chống nắng này.

Nhưng các thôn dân không có y phục hoa lệ đổi tiền, giá 300 văn đối với bọn họ mà nói cũng quá cao.

Quả nhiên, các thôn dân đều lắc đầu trở về, không phải bọn họ không nỡ, mà là tiền của bọn họ phải tiết kiệm để mua lương thực.

Con đường chạy nạn này còn không biết có bao xa, làm sao nỡ bỏ tiền ra mua y phục.

Bạn đang đọc [Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện của Ái Cật Quất Tử Đích Bì Bì

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6mth ago

  • Lượt đọc

    45

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!