Bên này Lăng Vân Hàn và Từ Trường Công cũng được ba trưởng thôn đồng ý, chuẩn bị đi theo.
"Các ngươi hẳn là có thể mua được xe ba bánh, xe ba bánh rất tiện lợi." Dương thôn trưởng nhắc nhở.
Từ Trường Công khẽ lắc đầu, từ chối khéo.
Phía sau xe ngựa của bọn họ có cỏ khô thượng hạng, hoàn toàn đủ để bọn họ tiêu hao dọc đường, cho nên không cần thiết phải mạo hiểm đi mua xe ba bánh kia.
Hơn nữa xe gỗ kia rất cổ quái, công tử nhà hắn lại có thân phận tôn quý, lỡ như nhắm đến công tử nhà hắn thì sao.
Trên xe ngựa, Từ Trường Công hạ giọng: "Tóm lại chúng ta phải cẩn thận với chiếc xe gỗ không rõ lai lịch kia."
Lăng Vân Hàn hơi nhấc mí mắt, lạnh lùng nói: "Không sao, cho dù thực sự có chút động tác nhỏ, ta cũng sẽ không ngồi chờ chết. Chờ lại đi một đoạn, chúng ta rời đi trước một bước, lại nhìn xe gỗ có đi cùng chúng ta hay không."
"Vâng, công tử."
-
Tô Lăng chống cằm, nhìn kịch bản mà Hoa Hoa điều tra ra được ở trước mắt, mặt mũi đầy vẻ cạn lời.
"Tên ma ốm này ngoại trừ cái gọi là huyết mạch hoàng thất tiền triều ra, căn bản không có một chút ưu điểm nào, Tiểu Vân mới không coi trọng con gà yếu này."
Hoa Hoa không thể không đen mặt nhắc nhở: "Kí chủ, chúng ta không thể quấy nhiễu tiến trình thế giới, cho nên ngươi cũng không thể ám chỉ cho Tiểu Vân."
Tô Lăng lắc đầu: "Không cần ám chỉ, Tiểu Vân tuyệt đối không nhìn trúng hắn."
-
Sau khi các thôn dân nghỉ ngơi và hồi phục gần xong, Dương trưởng thôn dẫn theo hai trưởng thôn khác đến tìm Tô Lăng.
Lúc trước Dương Truy Vân tới nhắc nhở: Theo như cước trình mà tính toán, nửa canh giờ sau có cánh rừng để nghỉ ngơi, đã để cho bọn họ thấy được pháp thuật thần tiên của Tô Lăng.
Bây giờ lại lên đường, tự nhiên là muốn hỏi trước một chút.
Tô Lăng bảo bọn họ chờ một lát, còn mình thì đi tới phòng điều khiển mở bản đồ ra.
Hoa Hoa xích lại gần nhìn thoáng qua: "Xong đời, sau này không có chỗ nào để hóng mát rồi."
"Thế màu xanh lá cây này là cái gì? Là cỏ sao?" Tô Lăng hỏi.
Hoa Hoa ấn mở màn hình, gật đầu: "Thế giới này thiết lập là, thiên tai đại hạn, dân chúng lầm than, ngoại ưu nội hoạn, thế đạo hỗn loạn, người ăn thịt người..."
Tô Lăng hít sâu một hơi: "... Còn để người ta sống nữa không?"
Hoa Hoa nói tiếp: "Mảnh màu xanh lá kia đều là một loại thực vật gọi là Nguyệt Hương thảo, là tác giả thiết lập, có thể nhìn nhưng không thể ăn, hương vị mùi thơm ngát nâng cao tinh thần, phiến lá cứng cỏi, mép sắc bén, không cẩn thận có thể sẽ quẹt trầy tay."
"Hơn nữa nó mặc kệ ngươi có phải thiên tai đại hạn hay không, nên lớn lên thì sẽ lớn lên, lan tràn ra một mảng lớn, thậm chí không thể diệt tận gốc."
Tô Lăng dừng tay, dựa theo kinh nghiệm nàng đọc vô số tiểu thuyết, thế giới tinh tế bình thường hẳn là rất thiếu loại thực vật này.
Trong văn hóa niên đại, việc thu tuyết là dùng trong văn chạy nạn, cỏ dại trong văn chạy nạn xuất hiện ở thế giới tinh tế, rất phù hợp logic.
Tô Lăng ôm lấy Hoa Hoa, cười he he.
Hoa Hoa giơ móng vuốt ấn xuống: "Kí chủ, người bình thường không cười như vậy."
"Lúc LV5, ngươi có thể nghĩ cách mở ra một thế giới thiếu thực vật không, chúng ta bán cỏ dại." Tô Lăng hỏi.
Hoa Hoa thu móng vuốt lại: "Được, ta đi cửa sau tìm quan hệ, ký chủ cứ chờ thăng cấp là được."
Tô Lăng yên tâm, chuẩn bị đứng dậy đi tìm trưởng thôn nói một chút tình hình đường sá phía sau.
"Nhưng mà kí chủ, nhiệm vụ cần nữ chính phát động, kí chủ không thể quấy nhiễu tiến trình thế giới." Hoa Hoa nhắc nhở một câu, sau đó nằm ở vị trí chuyên môn, nhắm mắt lại, đi tìm quan hệ.
Tô Lăng nghe xong cũng không lo lắng, tính tình của Tiểu Vân, nếu gặp được thứ mới lạ nhất định sẽ hái tới nhìn một cái.
Chỉ cần nữ chính đụng vào, nhất định sẽ phát động nhiệm vụ.
Đến phía trước, Tô Lăng nhìn ba vị thôn trưởng nói: "Phía trước đã không còn chỗ nào để hóng mát rồi, nếu bây giờ đi đường, ước chừng đến khi trời tối còn khoảng ba canh giờ, không biết thôn dân có thể chịu đựng được hay không."
Dương thôn trưởng lập tức phát sầu.
"Nếu không, chúng ta thừa dịp nhiệt độ chạng vạng tối hạ xuống đi đường, hiện tại trước tiên nghỉ ngơi thật tốt?"
"Cũng chỉ có thể như thế, người già trẻ nhỏ nhiều lắm."
"Lại nghỉ ngơi thêm một canh giờ đi."
"Cũng tốt."