Sau khi ba vị trưởng thôn tìm Tô Lăng, nói cho mọi người nghỉ ngơi thêm một canh giờ.
Một canh giờ sau mới đi.
Từ Trường Công chau mày, cảm thấy có gì đó không đúng, hắn vừa đề phòng xe gỗ, vừa đi tìm Dương thôn trưởng.
Hắn xem như phát hiện, lời nói của Dương thôn trưởng so với hai vị khác càng hữu dụng hơn.
"Dương thôn trưởng, vì sao phải nghỉ ngơi?"
Dương thôn trưởng thở dài: "Cách lúc trời tối còn ba canh giờ, nghỉ ngơi một canh giờ, còn lại đi hai canh giờ đường vừa vặn trời tối, nhiệt độ cũng có thể giảm xuống một ít."
Từ Trường Công lắc đầu: "Ta cảm thấy không cần thiết phải nghỉ ngơi."
Ánh mắt Dương thôn trưởng biến đổi, khẩn trương hỏi: "Từ huynh đệ có phải đã nhận được tin tức gì, có phải có ác phỉ muốn hướng về phía chúng ta hay không?"
Từ Trường Công lắc đầu: "Không có."
Bọn họ có người theo ở phía sau, không có khả năng để cho người khác ảnh hưởng đến hắn ta và công tử đi đường, hắn ta càng lo lắng xe gỗ, hoặc là biến cố ngoài ý muốn đột nhiên tới.
"Ý của ta là, mọi người kiên trì thêm một chút nữa, đi thêm một đoạn đường nữa, cũng có thể nhanh chóng đến quận Lạc Hà gần đây không phải sao?"
Dương thôn trưởng nhất thời sững sờ ở đó.
Quận Lạc Hà không phải là nơi của Cửu vương gia tọa trấn sao, những người chạy nạn như bọn họ làm sao dám đi chỗ kia, bọn họ định bỏ qua chỗ đó.
Từ Trường Công sợ bọn họ không biết, còn giải thích thêm một phen: "Bên quận Lạc Hà nhiều giếng sâu, có nước có lương thực, các ngươi có thể mua một ít."
Khe rãnh giữa lông mày của trưởng thôn Dương càng sâu, quả nhiên cho dù quý nhân đi cùng bọn họ, cũng không phải người một đường với bọn họ.
Đừng nói trong quận Lạc Hà nhiều quý nhân, nước uống có lẽ không bán ra ngoài.
Cho dù bọn họ bán, giá tiền kia, bọn họ có bán hết máu trên người cũng không mua nổi.
"Từ huynh đệ, ba thôn chúng ta đều nhiều trẻ con và người già, nhiệt độ cũng cao, không chống đỡ được ba canh giờ, chúng ta dự định nghỉ ngơi một canh giờ rồi mới đi."
Dương thôn trưởng dứt lời, liền không muốn nói nữa, hi vọng hai vị quý nhân này sớm rời đi đi, thật phiền.
Từ Trường Công cười: "Công tử nhà ta... Đứa cháu này thân thể không khỏe, cũng có thể chịu đựng qua ba canh giờ đấy."
Vương thôn trưởng là người nhỏ tuổi nhất trong ba trưởng thôn, nghe xong lời này, trực tiếp tức cười ra tiếng: "Cháu trai của ngài quý giá, ở trong xe cũng không chịu ra, tự nhiên không cảm thấy ba canh giờ khó khăn."
"Hai vị quý nhân đi theo những người nghèo khổ chúng ta, còn bị ép kéo chậm tốc độ, thật sự là xin lỗi, không bằng hai vị đi trước một bước? Ngày sau có duyên gặp lại?"
Từ Trường Công thu lại thần sắc, có chút không vui.
Những người trong thôn này thật sự là không biết tốt xấu, xe gỗ kia lai lịch không rõ, hắn ta chỉ cho bọn họ con đường bình thường mua nước mua lương thực mà bọn họ lại không đi.
Thật sự là kiến thức hạn hẹp.
Từ Trường Công phất tay áo trở về, xe ngựa kia giật giật, cuối cùng vẫn ngừng lại, dự định đi theo thôn dân.
Trần thôn trưởng xa xa liếc mắt nhìn một cái, hạ giọng: "Phải cẩn thận hai người này."
Dương thôn trưởng và Vương thôn trưởng đồng loạt gật đầu, nếu không phải bọn họ nói cùng đi một đoạn cho năm mươi lượng thì mấy người thôn trưởng nói cũng không đồng ý cho bọn họ đi cùng đâu.
Hai người này ngồi xe ngựa, thực sự quá bắt mắt.
Nhưng nếu có năm mươi lượng mua lương thực, người của ba thôn không biết còn sống được bao nhiêu, lúc này mới bị tiền mê hoặc.
-
Dương Truy Vân vẫn ở một bên lắng nghe, sau khi nghe xong, liền đi ra ngoài xe gỗ hóng mát.
Dương Nguyên Chiêu hạ giọng: "Tiểu Vân à, bên kia nói gì?"
"Đại ca, huynh còn nhớ Huyện lệnh mắt cao hơn đầu kia của chúng ta không?"
Dương Truy Vân uống một ngụm Coca Cola, ánh mắt lướt qua cánh rừng, nhìn về phía đất khô đang bị nắng chiếu xuống sắp bốc khói bên ngoài.
Dương Nguyên Chiêu rũ mắt xuống: "Hiểu rồi, ta còn tưởng rằng bọn họ là người không tồi."