Sau khi Dương Truy Vân xác nhận Văn Anh không có việc gì, chuẩn bị trở về với người nhà.
Một canh giờ nghỉ ngơi đã đến, mọi người phải lên đường.
Văn Anh nắm lấy cổ tay nàng ấy: "Tiểu Vân, phải nhớ kỹ, bất luận có mang theo mục đích tiếp cận ngươi, đều không phải người tốt."
Dương Truy Vân lập tức nghĩ đến tên ma ốm kia.
Mặc dù hắn ta không làm gì, nhưng nàng cảm thấy người mà Anh Nương nói chính là hắn ta.
"Yên tâm đi, Anh Nương, ngươi mau nằm xuống đi."
Dương Truy Vân đi rồi, Tiết Trân ở lại, bà ấy hạ giọng nói: "Anh Nương, con hù chết mẫu thân rồi, có phải trong lòng lại không thoải mái không? Nếu không ta vẫn nên đi xin chút thuốc đến?"
Văn Anh kiên định lắc đầu.
Nàng ấy không phải sinh bệnh, nàng ấy là tâm bệnh.
Tâm bệnh còn cần tâm dược chữa trị, chờ ngày nào đó Văn gia triệt để sụp đổ, tâm bệnh của nàng ấy liền tốt rồi, mà tương lai trong mộng mặc dù có cẩu vật làm cho người ta phiền chán, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng ấy thấy được Văn gia khuynh đảo.
"Nương, chúng ta cách Lăng Vân Hàn xa một chút, không nên cho hắn ta bất kỳ cơ hội kết giao."
Tiết Trân khẽ gật đầu, xuống xe.
Văn Anh nằm trên bao quần áo mềm mại, nhắm mắt lại.
Lăng Vân Hàn có một vài thế lực do tiên đế lưu lại, những thế lực này vẫn luôn để hắn ta sử dụng, cho nên hắn ta mới có thể thuận lợi trốn ra được.
Sau khi trốn ra, hắn ta một đường kết bạn với dị nhân tài ba, sau khi từ từ tập kết một cỗ thế lực mới có vốn liếng tranh giành.
Tiểu Vân là đao trong tay hắn ta, mà mình thì là cờ trong tay hắn ta.
Không được, càng nghĩ càng giận!
Văn Anh mãnh liệt mở mắt, con mắt đỏ bừng.
Thiên hạ đều loạn, ông trời cũng không cho người ta sống, kết quả hỗn loạn một lần chết vô số người xong, ngôi vị hoàng đế này lại trở về trong tay huyết mạch hoàng thất?
Dựa vào cái gì!
...
Xe ba bánh chậm rãi di chuyển, thôn dân sau khi nghỉ ngơi cõng hành lý nặng nề, chậm rãi rời khỏi cánh rừng.
Ánh mặt trời bên ngoài lần nữa chiếu vào đỉnh đầu mỗi người, mọi người cúi đầu thật sâu, khó khăn tiếp tục lên đường.
Bọn họ muốn tìm một nơi có nguồn nước, còn có thể trồng trọt.
Có đất trồng được, người mới có thể sống.
-
Tô Lăng khởi động nhà xe, đi theo phía sau.
Hoa Hoa: "Nội dung trong sách có chút hỗn loạn, không thấy rõ."
Tô Lăng nhìn thoáng qua liền không chú ý nhiều lắm, dù sao biết Tiểu Vân chướng mắt tên ma ốm kia là được.
-
Từ Trường Công thúc xe ngựa đi bên cạnh thôn dân, không nhanh không chậm, tiếng vó ngựa nhẹ vang lên, bánh xe lăn qua mặt đất khô, bụi đất bốc lên quét lên trên người đi đường bên cạnh.
Thôn dân né tránh một chút.
Bánh của chiếc xe ngựa kia đến eo bọn họ, nếu như ngựa điên cuồng chạy lệch, cũng không biết có thể đè ngã bọn họ hay không.
Từ Trường Công vội vàng thúc ngựa, trên người vẫn mặc món trường bào màu lam ướt đẫm mồ hôi, thùng xếp chứa đầy nước đặt bên người, nếu nóng, liền đưa tay vốc một vốc nước lên lau mặt hạ nhiệt độ.
Uống là không thể nào uống, trong xe ngựa bọn họ có nước giếng thanh ngọt dự bị.
Chờ đến quận Lạc Hà, bọn họ lại có thể bổ sung nguồn nước mới.
Từ Trường Công nhíu mày nghĩ, tốt nhất đến lúc đó còn có thể khuyên công tử rời khỏi những thôn dân này, bọn họ thoạt nhìn gầy yếu lại vô dụng, thậm chí có thể sẽ bị ác phỉ để mắt tới.
Bởi vì yếu đuối dễ bắt nạt.
Lăng Vân Hàn cũng muốn quan sát những thôn dân này, xem có thể để mình sử dụng hay không, nếu có thể, đây chính là một cỗ thế lực không nhỏ.