Mặt trời dần lặn xuống, bầu trời cũng dần tối.
Nhiệt độ dường như giảm xuống một chút, lại dường như không giảm xuống.
Dương thôn trưởng, Trần thôn trưởng, Vương thôn trưởng không cho người dừng lại, muốn thừa dịp còn có chút ánh sáng, có thể đi thì đi nhiều một chút.
Ban đầu bọn họ dự định đi kinh thành, muốn đến dưới chân quý nhân xin miếng cơm ăn, hơn nữa nơi quý nhân ở khẳng định không thiếu nước.
Nhưng trước mắt phương hướng của bọn họ đã thay đổi.
Bọn họ muốn chạy về phía nam, nghe nói phía nam đều là Thủy Thành, chắc chắn là không thiếu nước.
Bên kia phong cảnh tú lệ, các quý nhân khẳng định không nỡ phá hư, đoán chừng bách tính nơi đó cũng sẽ sống rất an ổn.
Chỉ cần bọn họ có thể đi qua, triều đình nhất định sẽ phân đất trồng trọt cho bọn họ, cho dù ngay từ đầu thu thuế cao, nhưng có đất trồng, người có thể sống.
...
Tô Lăng đi theo phía sau, thỉnh thoảng nhìn bản đồ một chút.
"Phía trước có một dấu chấm than màu đỏ là có ý gì? Bên cạnh còn vẽ một vòng tròn màu đỏ 13. "
Hoa Hoa: "Tức là phía trước có nguy hiểm, số người nguy hiểm là 13 người."
Tô Lăng kinh ngạc: "Bản đồ còn có tác dụng này sao?"
Nhưng rất nhanh cô liền thu hồi ánh mắt, mười ba người nguy hiểm kia không nhúc nhích tại chỗ, có thể là mai phục, mà đoàn người bọn họ đang chậm rãi tiếp cận nơi đó.
"Tiểu Vân!"
Tô Lăng gọi một tiếng thông qua loa của nhà xe.
Dương Truy Vân quay đầu lại, xuyên qua đám người chạy tới bên cạnh nhà xe.
"Tô tỷ tỷ?"
"Giọng của tỷ thật lớn nha! Thật lợi hại!"
Tô Lăng vừa ấn cửa sổ xe xuống đã nghe được câu này, có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn lập tức nói chính sự: "Cách chúng ta khoảng một khắc đồng hồ, có người."
"Mười ba người."
Sắc mặt Dương Truy Vân lập tức liền thay đổi, quay người đi tìm trưởng thôn.
Nếu chạy nạn tuyệt đối không thể nào chỉ có mười ba người, mọi người đều là một thôn cùng đi, mà người chạy một mình cũng không thể sống sót.
Cho nên mười ba người kia nhất định là ác phỉ!
Đám người Dương thôn trưởng ngừng lại, sau khi nghe được lời của Dương Truy Vân, sắc mặt đều thay đổi.
"Làm sao bây giờ?" Trần thôn trưởng hỏi: "Nếu không chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ, không đi, chờ bọn họ chịu không nổi, đoán chừng sẽ tự rời đi."
"Nếu thật sự là ác phỉ, bọn chúng có thể không nhúc nhích một mực trông coi, mà chúng ta lại phải đi đường." Dương thôn trưởng đau đầu không thôi, thực sự không biết nên làm thế nào cho phải.
"Đi tìm Văn phu tử." Trần thôn trưởng đề nghị.
Dương thôn trưởng bảo mọi người dừng lại tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục, còn mình thì dẫn theo hai thôn trưởng và Dương Truy Vân cùng đi tìm Văn phu tử.
Văn phu tử kiến thức rộng rãi lại đọc sách, nói không chừng có thể nghĩ ra biện pháp gì tốt.
-
Nghe xong việc này, sắc mặt Văn phu tử khẽ biến.
Mười ba tên ác phỉ, chuyện này tuyệt đối không thể khinh thường.
Từ Trường Công và Lăng Vân Hàn nhìn thấy tình hình bên này, dứt khoát cũng xuống xe đi tới. Sau khi nghe rõ ràng chuyện gì xảy ra, nỗi hoài nghi của Từ Trường Công về xe gỗ đã tới đỉnh điểm.
Nếu không phải cô thiết lập mai phục trước, làm sao biết được nơi đó có mười ba người mai phục, nói không chừng chính là tự biên tự diễn.
Mục đích tất nhiên không cần nói cũng biết.
A, nhưng mà chỉ là mười ba người mà thôi, một mình hắn ta xử lý dễ như trở bàn tay.
"Ta..."
Từ Trường Công còn chưa mở miệng, đã bị Lăng Vân Hàn đè xuống.
Lăng Vân Hàn cau mày, ho nhẹ một tiếng, thở dài: "Thế này phải làm sao bây giờ, hay là mọi người hợp nhau tấn công, giết ngược lại?"
Cũng không biết những thôn dân này có mau chiến hay không.
Văn Anh ở trong xe im lặng mắng vài câu, hận không thể xé xuống bộ mặt thật của hắn ta.
Thực lực của Từ Trường Công siêu quần, một người có thể giải quyết hết đám ác phỉ kia, nhưng Lăng Vân Hàn nhất định phải giả bộ khó xử, mục đích của hắn ta là muốn nhìn xem đám thôn dân này có tác dụng hay không, có thể để hắn ta sử dụng hay không.
Ích kỷ, máu lạnh, tiểu nhân, ngụy quân tử!