“Ai dám ức hiếp huynh đệ ta!” Lão đại đạo tặc hô hào, bảo tiểu đệ gọi đối phương qua. Tiểu đệ bị bắt nạt, nếu hắn không lấy lại mặt mũi thì sau này làm sao xây dựng uy tín?
Tiểu đệ đạo tặc thấy có lão đại chống lưng, lập tức ưỡn thẳng lưng, đá văng cửa phòng bên cạnh, gào thét: “Lão đại ta nói rồi, không thể bỏ qua chuyện ức hiếp ta, hắn muốn nói chuyện với các ngươi, ai không đi là cháu!”
Các bộ khoái giật mình, bọn họ làm nghề này hơn chục năm, chưa bao giờ thấy ai khiêu khích mình như vậy.
Vệ bộ đầu lắc đầu cười, hắn có thâm niên nhất, chuyện gì cũng từng thấy, chẳng qua là một đám không biết điều khiêu khích mà thôi, loại vụ án nhỏ tự dâng tới cửa này, làm bộ khoái cả đời cũng gặp được vài lần.
“Ai sợ ai, đi!”
Đạo tặc xoa tay, muốn dạy cho đối phương một bài học. Bọn họ mới đến, trước khi vào Ma giáo không thể chỉ dựa vào trộm cắp mà nổi danh, cũng đã đến lúc ra mắt rồi!
Sau đó, đạo tặc nhìn thấy một đám người xông vào, tay cầm quan đao, thắt thẻ bài chứng minh thân phận bộ khoái bên hông.
Các bộ khoái nhìn thấy trên bàn bày đầy châu báu, dược liệu quý hiếm, linh thạch linh tinh cũng giật mình.
Sao mấy thứ này quen mắt thế, hình như vừa có người báo án nói bị mất trộm chính là những thứ này?
Bộ khoái: “...”
Vệ bộ đầu: “...”
Đạo tặc: “...”
“Nói đây là nhặt được bên đường, các ngươi tin không?”
Vệ bộ đầu cũng chưa từng thấy cảnh tượng này, đây là lần đầu tiên hắn thấy tội phạm tự chui đầu vào lưới.
Tiểu đệ đạo tặc còn chưa biết chuyện gì xảy ra, vẫn gào thét bảo lão đại ra tay.
“Lão đại, cho chúng biết tay!”
Vừa gào thét vừa buông lời ác ý: “Thấy tóc thưa của đại ca ta không, mỗi lần giết người, hắn sẽ nhổ một sợi tóc! Giang hồ gọi là Quỷ Kiến Sầu!”
“Thấy người đeo bịt mắt này không, đây là nhị ca ta, con mắt mù này là bị đánh mù khi chiến đấu với một đại lão Trúc Cơ hậu kỳ, hai mắt của đại lão Trúc Cơ hậu kỳ kia cũng bị nhị ca ta đánh mù! Giang hồ gọi là Liều Mạng Nhị Lang!”
“Thấy chân của tam ca ta không, đó là lúc đi hoàng cung trộm đồ bị trăm tên thị vệ vây quanh, lấy một chân bị thương làm cái giá chạy thoát! Giang hồ gọi là Thảo Thượng Phi!”
Lão đại, lão nhị, lão tam đạo tặc đồng thời giơ chân, đá tiểu đệ ngã nhào, chỉ có ngươi là nhiều lời.
“Nghe nói vừa rồi ngươi nói ai không tới là cháu?” Vệ bộ đầu cười dữ tợn, chính là các ngươi hại ta phải trực đêm liên tục.
“Ta là cháu, ta là cháu.” Lão đại đạo tặc sợ đến run lẩy bẩy.
Đám đạo tặc nào dám động thủ, thấy cửa bị các bộ khoái chặn, đâm vỡ tường, co chân bỏ chạy, ùa một đám người chạy ra đại sảnh.
Đám người này sở trường là tốc độ, khả năng chiến đấu chính diện khá yếu, huống hồ bọn họ còn chưa đến Trúc Cơ kỳ, lão đại mới Luyện Khí tầng chín.
“Các ngươi chạy từ cửa chính, những người còn lại theo ta chạy từ cửa sau!” Lão đại đạo tặc chỉ huy mọi người phân tán chạy trốn.
Lục Dương chú ý đến động tĩnh bên này, nhanh chóng hiểu rõ tình hình, cảm thấy buồn cười.
“Đạo tặc và bộ khoái chỉ cách nhau một bức tường, đạo tặc còn khiêu khích bộ khoái?”
“Đợi đã, bọn chúng muốn chạy trốn từ sân sau, nếu bộ khoái phát hiện ra chưỡi quỷ thì sao?”
Lục Dương nhanh chóng nhận ra vấn đề, chưỡi quỷ bị tiêu diệt thì ai nướng xiên, quán nướng này còn mở được không, còn giám sát Tần Nguyên Hạo kiểu gì?
Lão đại đạo tặc thấy Lục Dương đứng ngẩn ngơ ở cửa sau, giống như bị dọa choáng váng, đưa tay muốn ném Lục Dương bay ra ngoài.
Lục Dương bưng một bát canh cục bột, thấy lão đại đạo tặc tới khí thế hùng hổ, tay run lên, canh cục bột hắt ra ngoài.
Lão đại đạo tặc không ngờ có biến cố này, đỡ một lớp linh khí, ngăn canh cục bột lại.
Chỉ chậm trễ một chút như vậy, Vệ bộ đầu lấy ra một sợi xích sắt, xích sắt như rắn, trói chặt lão đại đạo tặc.
“Đi, bắt hết những tên còn lại về đây, hôm nay ăn bữa này thật đáng.” Vệ bộ đầu quét sạch âm u, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, thế giới rộng mở.
Đội đạo tặc phiền toái nhiều ngày cuối cùng cũng bị bắt, phúc địa a.
Vệ bộ đầu vỗ vai Lục Dương, cười ha hả nói: “Nếu không phải ngươi cản trở một chút, thật sự để tên này chạy thoát!”
“Kiến nghĩa dũng vi, chờ đi, ngày mai ta sẽ tặng ngươi một tấm cờ gấm!”
Lục Dương vội vàng xua tay nói không cần, nhưng không ngăn được Vệ bộ đầu cao hứng, nhất định muốn tặng một tấm.
Vừa rồi bộ khoái và đạo tặc động tác quá lớn, đụng hỏng tường, cũng làm cho cả đại sảnh hỗn loạn, đầy khói bụi.
Thực khách đành phải giải tán trước, nhưng có thể tận mắt thấy bộ khoái bắt người cũng không lỗ.
“Quán nướng này thật là nơi tốt, bộ khoái ngồi ăn cũng có thể bắt được người.”
“Đến đáng giá, có tiền cũng không xem được vở kịch hay như thế này.”
“Nơi này hẳn là một nơi vận khí tụ tập, có thể trong thời gian ngắn như vậy đã buôn bán phát đạt, cho dù là ngon, mức độ nổi tiếng này cũng quá khoa trương, chắc chắn có một mức độ may mắn nhất định.”
“Hôm nay cũng đã thấy, bộ khoái có thể bắt được người đã chứng minh điều này.”
“Xem ra sau này phải thường xuyên tới, đến vài lần, ta cũng hưởng ké vận khí.”
“Có lý có lý, lần sau cùng tới.”
Nghe tiếng bàn tán của mọi người càng lúc càng xa, Lục Dương sinh ra tâm lý bi quan về tương lai của quán nướng này - Đây là định sẵn phải làm lớn mạnh rồi.
“Ngày mai đưa cờ gấm ta sẽ mang theo tiền sửa tường tới!” Vệ bộ đầu vẫy tay với Lục Dương, để lại câu này, áp giải đám đạo tặc xui xẻo rời đi.
Lục Dương đứng ở cửa thở dài, đột nhiên chú ý tới Tần Nguyên Hạo lại rời khỏi nhà.
“Lục huynh, Tần Nguyên Hạo lại rời khỏi nhà.” Man Cốt ở lầu hai truyền âm, hắn làm việc rất nghiêm túc, dưới lầu xảy ra chuyện gì cũng không quan tâm, luôn chú ý tới động tác của Tần Nguyên Hạo.
“Ta thấy rồi, ngươi và Cảnh Chu cùng nhau sửa bức tường bị đâm vỡ, ta đi theo dõi Tần Nguyên Hạo.”
“Được.”
Lục Dương thi triển Thuấn Địa, lại theo dõi Tần Nguyên Hạo.
Mạnh Cảnh Chu ở phía sau cảm khái: “Thiên phú pháp thuật của Lục Dương thật mạnh, ta đi theo hắn học nửa ngày, mà một chút cũng không học được.”
“Hơn nữa ta luôn cảm thấy khẩu quyết hắn dạy ta có liên quan tới không gian pháp thuật, là ảo giác sao?”
Mạnh Cảnh Chu không nghiên cứu sâu về vấn đề này, thiên phú pháp thuật của Lục Dương chỉ có thể dùng hai chữ “không thể tin nổi” để hình dung, ngươi muốn trông cậy vào việc đi theo hắn có thể học được pháp thuật, đó hoàn toàn là mơ giữa ban ngày.
Hắn đường đường đơn linh căn cũng không được, người khác lại càng không thể.
...
Lục Dương theo dõi Tần Nguyên Hạo đi rất xa, không nghe thấy lời Mạnh Cảnh Chu nói, hắn phát hiện lần này Tần Nguyên Hạo đi đường khí vũ hiên ngang, còn ngâm nga khúc nhạc vui vẻ, giống như muốn làm chuyện lớn.
Tần Nguyên Hạo đi tới một căn nhà lớn, không gõ cửa, mà đánh một đạo pháp thuật vào cửa.
Không lâu sau, có một nam tử cao gầy đi ra, vừa gặp mặt đã hỏi: “Đến ngày rồi?”
“Chính là hôm nay.”
“Ta đã chuẩn bị cho hôm nay đủ nửa tháng.”
“Nói như ai không phải, lần này nhất định phải làm lớn một vụ, mấy ngày nay không hành động, ta cũng chịu đủ rồi! Chờ vụ này thành công, ngươi phải giúp ta tuyên truyền tốt một phen, ta xem ai còn dám coi thường ta nữa!” Nói đến đây, Tần Nguyên Hạo lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
“Nhất định nhất định.” Nam tử cao gầy là cái miệng lớn nổi tiếng của Diên Giang đà.
Hai người nói chuyện, người ngoài không nghe hiểu, cười có chút lạnh lùng.
Lục Dương cảnh giác, không biết hai người này muốn làm gì.
Hai người đi tới một khu phố phồn hoa, trong đó một tòa kiến trúc trang trí ngũ quang thập sắc rất bắt mắt.
Tần Nguyên Hạo và nam tử cao gầy đi vào, được tiếp đãi nhiệt tình.
Lục Dương ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, thanh lâu.