Chương 60: [Dịch] Chí Quái Thư

Giao hữu tất mang ba phần hiệp khí (2)

Phiên bản dịch 4583 chữ

Chuyện phức tạp như vậy, cần gì hắn phải phán xét.

Vì vậy, Lâm Giác chỉ im lặng, để mặc cho bọn họ tranh cãi.

Trong lòng hắn chỉ có một thắc mắc: Cây đào này đã làm thế nào để thuyết phục được Thành Hoàng, đến mức "thắng kiện" ở chỗ Thành Hoàng?

Rất nhanh đã có câu trả lời——

"Một lũ nghiệt tử các ngươi, không chăm sóc phụ thân, chỉ lo phân chia gia sản, ngay cả Thành Hoàng đại nhân cũng đặc biệt cho phép ta đánh các ngươi một trăm ngày, thiếu một ngày cũng không được, các ngươi có mời ai đến cũng vô ích!"

Thì ra là vậy.

Lâm Giác đã hiểu.

Phải rồi, trong thời đại này, hiếu đễ lễ pháp là tối cao, ngay cả hầu hết các hoàng đế cũng không thoát khỏi sự ràng buộc của chúng.

Bất hiếu chính là tội.

Lâm Giác biết điều này, nhưng kiến thức này chỉ dừng lại ở bề mặt, không sâu sắc, càng không phải hoàn toàn trưởng thành trong môi trường như vậy đến mức hòa nhập như cá gặp nước.

Nghe vậy, hắn cũng có chút bừng tỉnh.

Đây cũng là một góc khuất của thế giới hiện tại.

Còn về việc Thành Hoàng có công bằng hay không, quan niệm đạo đức được tham chiếu có phù hợp với ý hắn hay không, nghĩ nhiều về những điều này thực sự vô vị.

Chỉ biết rằng nếu câu chuyện này được lan truyền, hẳn cũng đủ để khuyên răn thế nhân hiếu thuận, hòa thuận và tự lập giữa dòng đời xuôi ngược.

Sau khi ngẫm nghĩ, thấy hai bên phía trước vẫn đang diễn trò, một bên khóc lóc cầu xin, một bên kiên quyết chửi mắng, Lâm Giác không khỏi cảm thấy tiếc cho đào yêu này.

Mặc dù nó không phải là kẻ có lòng nhân hậu, nhưng cũng không phải là yêu quái hung ác, có ơn tất báo, có oán tất báo, tính ra có lẽ còn tốt hơn phần lớn người trên thế gian này. Có thể đắc đạo thành tinh trong nhà người, ắt hẳn cũng không phải chuyện dễ dàng và thường thấy, nếu không thì những truyền thuyết kiểu này đã lan truyền khắp nơi rồi. Thế nhưng giờ đây lại bị chặt đi như vậy, không biết đạo hạnh có thể tiếp tục hay không.

Lâm Giác tiếc nuối, bèn nói ra suy nghĩ trong lòng:

"Túc hạ có thể đắc đạo trong thành, hẳn không dễ dàng. Giờ lại bị hậu nhân chặt mất, thật đáng tiếc. Không biết có cách nào cứu vãn hay chăng?"

Lời vừa dứt, giọng nói trong tường im bặt.

Xem ra điều này đã chạm tới nỗi đau của nó.

Ngụy Nguyên Trọng nghe vậy như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi: "Đúng vậy, Đào Thụ lão gia, có cách nào cứu vãn không?"

"Ta thà chết cũng phải đánh cho các ngươi da tróc thịt bong!"

Tuy nói vậy, nhưng cũng cho thấy, quả thực là có cách cứu vãn.

Đồng thời, giọng điệu của nó cũng dịu đi đôi phần.

"Là chúng ta sai! Là chúng ta không nên! Chúng ta đã biết lỗi, ngày mai sẽ đến trước mộ phụ thân quỳ lạy nhận sai, nhưng không thể để đạo hạnh mà ngài khổ công tu luyện bị hủy hoại!

"Xin hãy cho chúng ta một cơ hội chuộc tội…

"…"

Ngụy Nguyên Trọng khẩn cầu tha thiết.

Thụ yêu trong tường cuối cùng thở dài:

"Các ngươi đã chặt gốc của ta, đạo hạnh tu hành của ta cũng gần như tiêu tán, giờ ở trong sân này ta không thể mọc lại được nữa. Muốn cứu vãn cũng chẳng dễ dàng."

"Xin Đào Thụ lão gia phân phó! Chúng ta sẽ cố gắng hết sức!"

"Cách đây hai trăm dặm, ở huyện La Tô có Thanh Đế miếu, Thanh Đế cai quản cây cỏ và mùa xuân trong thiên hạ. Nếu có thể cầu được bùa chú hóa nước trong miếu, có lẽ ta còn có thể nảy mầm lại. Chỉ là giờ đã xảy ra chuyện này, ta cũng không thể ở lại trong thành nữa. Dù có cầu được, cũng phải chuyển ta ra ngoài núi."

"Hai trăm dặm! Chúng ta sẽ đi cầu ngay!"

"Cần phải thành tâm thành ý mới có thể thấu tới Thanh Đế, phải tốn chút ít tiền tài mới có thể làm cảm động miếu chúc."

"Đi ngay! Đi ngay!"

Ngụy Nguyên Trọng nói đến đây, tự thấy trước khi làm xong việc này mình không còn mặt mũi nào dám ở lại đây lâu hơn, bèn nói: "Ta sẽ đi ngay trong đêm, nói với người nhà, cố gắng trước khi trời sáng sẽ lên xe đến La Tô, cầu xin vật mà Đào Thụ lão gia cần."

Ngụy Nguyên Trọng nói xong liền quay đầu nhìn Lâm Giác.

Lâm Giác suy nghĩ một chút rồi nói: "Đêm đã khuya, xin Ngụy công cho ta ngủ tiếp giấc này."

"Được!" Ngụy Nguyên Trọng sửng sốt một chút rồi đồng ý, "Vậy xin tiểu lang quân nghỉ ngơi cho tốt."

"Cạch."

Cửa phòng nhanh chóng mở ra rồi đóng lại, tiếng bước chân loẹt xoẹt vang lên đi xuống lầu.

Chưa nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa dưới lầu, Lâm Giác đã nhìn sang bức tường bên cạnh, lờ mờ có thể thấy một quầng sáng rất mờ nhạt, là nguyên khí trên người thụ yêu kia đang lưu động. Nhưng chưa kịp mở miệng nói gì, đã nghe thấy giọng của thụ yêu:

"Hôm nay đa tạ ngươi."

Quả nhiên vị này rất hiểu đạo lý.

Lâm Giác từng nghe nói, yêu quái thành tinh trong nhà ở của con người cũng có liên quan đến đức hạnh của gia chủ, không biết có đúng không.

Bạn đang đọc [Dịch] Chí Quái Thư của Kim Sắc Mạt Lỵ Hoa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!