Chương 67: [Dịch] Chí Quái Thư

Lão đạo và thiếu nữ (3)

Phiên bản dịch 4253 chữ

Lời vừa dứt, giấc mộng liền tan biến, đồng thời cũng như giấc mộng bình thường, theo thời gian dần trở nên mờ nhạt.

Lâm Giác mơ màng thêm một lúc, sau đó mới tỉnh lại.

Trong lòng không khỏi nhớ lại chuyện trong mơ, vừa suy nghĩ rốt cuộc là thật hay giả, vừa cố gắng nắm bắt những chi tiết mơ hồ, nỗ lực để những lời nói kia đừng biến mất ngay khi vừa tỉnh.

Nhưng khi mở mắt, ngồi dậy, lại nghe thấy phía trước có tiếng bước chân.

Lâm Giác lập tức cảnh giác, quay đầu nhìn lại.

Cách nơi hắn ở không xa là quan đạo, lúc này trong ánh sáng mập mờ, cây cỏ ngả bóng, trên đường thoang thoảng sương khói, có một lão đạo nhân đang chậm rãi bước tới.

Không chỉ có lão đạo nhân, sau lưng lão đạo nhân còn có một bóng người nhỏ hơn đi theo.

“!”

Lâm Giác lặng lẽ nắm chặt thanh phác đao bên cạnh.

Gần như cùng lúc, lão đạo nhân kia cũng nhìn thấy hắn.

“Ha ha…”

Lão đạo nhân dường như bị phản ứng của hắn làm kinh ngạc, dừng bước nhìn hắn, cười ha hả, trông rất hiền từ: “Tiểu cư sĩ ngủ lại bên đường hoang dã còn không sợ, cớ sao thấy một đạo nhân lại căng thẳng như vậy?”

Người phía sau lão cũng dừng lại, đầu tiên ngẩng đầu nhìn lão một cái, sau đó lại nhìn về phía Lâm Giác.

Đó là một thiếu nữ, chống gậy gỗ, đeo túi vải.

Giữa đường trời nhá nhem tối bất chợt gặp một người, lão đạo nhân không sợ, nhưng nàng lại có chút sợ hãi, bèn mở to mắt lặng lẽ nhìn về phía Lâm Giác.

“Đạo trưởng là người hay quỷ?”

Lâm Giác suy nghĩ rất nhanh, mở miệng hỏi ngược lại.

“Tất nhiên là người.”

“Vì sao lại đi đường vào lúc canh khuya?”

“Canh khuya?”

Lão đạo nhân không khỏi bật cười, xoay người chỉ về phía đông: “Tiểu cư sĩ hãy nhìn xem, lúc này đã gần hừng đông rồi.”

“Ừm?”

Lâm Giác nhìn sang, quả nhiên đúng như vậy.

“Gần đây thời tiết nóng bức, một khi qua giờ ngọ, bần đạo còn đỡ, chỉ là đồ đệ mà bần đạo mới thu nhận, đi đường thực sự vất vả, nhưng chỉ đi vào buổi sáng thì không thể đi xa, hết cách, đành phải học theo các cư sĩ thường đi buôn bán ở đây, canh năm đã xuất phát.”

“Các người từ đâu đến?” Lâm Giác nhanh nhạy, biết phía trước không có chỗ nào để nghỉ ngơi qua đêm.

“Tất nhiên là giống như tiểu cư sĩ, ngủ lại bên đường.”

“Nói có lý, nhưng nếu các người chỉ đi đường, từ phía trước đi qua là được, sao lại dừng lại nói chuyện với ta nhiều như vậy?”

“Tất nhiên là cảm thấy có duyên với tiểu cư sĩ.” Lão đạo nhân mỉm cười: “Tiểu cư sĩ trong lòng chẳng phải cũng nghĩ vậy sao? Vừa sợ chúng ta là yêu quỷ đi đêm, lại thấy đạo bào trên người bần đạo, cảm thấy có lẽ hữu duyên, muốn nói chuyện với bần đạo nhiều hơn, vừa do dự lại không muốn bỏ lỡ duyên phận.”

“…”

“Tiểu cư sĩ còn điều gì lo lắng?”

"Không lo lắng nữa."

Lâm Giác dứt khoát nói.

"Hử?"

Điều này lại khiến lão đạo nhân có chút kinh ngạc.

Thanh y thiếu nữ sau lưng cũng ngẩn người.

"Bần đạo là Hà Tiên Vũ, đạo hiệu Vân Hạc đạo nhân, tu hành trên ngọn núi gần đây, vừa rồi trên đường thăm bạn trở về, đi ngang qua nơi này." Lão đạo nhân thi lễ với hắn, "Đây là nữ oa nhi bần đạo vừa nhặt được ở trong thôn mấy ngày trước, cảm thấy có duyên với nàng, định mang về thu làm đồ đệ."

Nói xong quay đầu nhìn về phía thanh y thiếu nữ.

"Ta tên Thanh Dao."

Thanh y thiếu nữ hiểu ý, vội vàng nói.

"Họ Lâm tên Giác."

"Gặp gỡ tức là hữu duyên, trời cũng sắp sáng, chi bằng Lâm cư sĩ thu dọn một chút, chúng ta cùng đồng hành, thế nào?"

"Cầu còn không được."

Lâm Giác đứng dậy, tùy ý cầm lấy đồ đạc, đeo hòm sách, chuẩn bị rời đi.

Vừa cất bước, hắn chợt nghĩ đến điều gì đó.

"Đợi đã!"

Bước chân của Lâm Giác bỗng khựng lại.

"Làm sao vậy?"

Lão đạo sĩ hiếu kỳ nhìn hắn.

"..."

Lâm Giác nhất thời không biết phải nói thế nào.

Rốt cuộc chuyện tối qua là mộng cảnh, hay là thật sự có quỷ hồn, chính hắn còn chưa làm rõ, sao có thể nói cho người khác nghe?

Hắn vội vàng đặt hòm sách xuống, cố gắng nhớ lại, theo vị trí mà quỷ hồn đã nói trong mộng đêm qua, chạy tới vài bước, kiểm tra một phen ——

Dưới đất quả nhiên có một chỗ hở, lộ ra một đoạn ván quan tài, hơn nữa còn bị giẫm nát.

Thấp thoáng có thể thấy được lỗ hổng bên trong.

Lại là thật ư...

"Làm sao vậy?"

Một giọng nữ dứt khoát vang lên, là thanh y thiếu nữ kia học theo ngữ khí của lão đạo sĩ, tò mò nhìn hắn hỏi.

"Nói ra thì dài dòng..."

Lâm Giác lúc này mới kể lại chuyện đêm qua cho hai người nghe.

Bạn đang đọc [Dịch] Chí Quái Thư của Kim Sắc Mạt Lỵ Hoa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    1

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!