Chương 69: Đại hội trảm yêu
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nghe đến đây, tất cả mọi người có mặt đều rất phấn khích.
Mặc dù từ trước tới nay, Đại hội Trảm Yêu về cơ bản đều là do ba đại môn phái cao đẳng chiếm lĩnh ba vị trí đầu, nhưng cũng không phải là không có trường hợp môn phái trung đẳng vượt lên trước.
Về phần thưởng, các chưởng môn quyết định, ngay sau khi trở về sẽ chuẩn bị, ngày mai lập tức dẫn đệ tử ra ngoài giết yêu quái.
"Ngoài ra, bổn thành chủ nghiêm túc tuyên bố, hoạt động giết yêu quái chỉ nhằm vào những thứ yêu hại người, nếu gặp phải một số ít linh thú thường xuyên trợ giúp lê dân bách tính, ai dám động thủ, vậy thì đừng trách phủ thành chủ nghiêm trị không tha!"
Phó thành chủ sử dụng lực tu vi của mình phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, ngay cả chưởng môn của ba đại môn phái cao đẳng cũng thay đổi vẻ mặt.
Sau đó, Tam trưởng lão của Lưu Vân Tông – Lục Sơn Nhạc dặn dò mười mấy điều quy định. Lúc này, mọi người mới tản đi.
"Diệp chưởng môn, xin hãy dừng bước!"
Phó thành chủ ngăn Diệp Phong lại.
“Phó thành chủ còn có gì giao phó?” Diệp Phong hỏi.
Phó thành chủ chỉ vào chưởng môn của ba đại môn phái cao đẳng và giới thiệu: “Ba vị này theo thứ tự là chưởng môn của Bá Đao Phái, Phi Vũ Môn, Nghê Thường Cung, Diệp chưởng môn có gì có thể thỉnh giáo họ.”
"Xin chào ba vị chưởng môn!"
Diệp Phong chào hỏi ba vị Đại trưởng môn.
Chưởng môn của Bá Đao Phái là một người đàn ông trung niên, cao 2,3 mét, tóc dài buông xõa, chỉ mặc một chiếc quần ống rộng, lộ ra cơ bắp cường tráng vô song, giống như một Titan biết đi, đeo trên người một cây thước dài hai mét, nhìn rất đáng sợ.
Chưởng môn của Phi Vũ Môn là một lão giả hay cười, mặc áo choàng trắng, trông tương đối dễ gần.
Về phần cung chủ của Nghê Thường Cung, đó là một phụ nữ trung niên, khuôn mặt như hoa đào, có chút diêm dúa lòe loẹt, khi nhìn về phía Diệp Phong, không khỏi liếm môi.
"Diệp chưởng môn thật là tuấn tú, khi nào rảnh có thể đến Nghê Thường Cung ở phía thành Tây tìm ta, chúng ta cùng nhau bàn bạc con đường tu luyện sau này!"
Nói xong, Cung chủ của Nghê Thường Cung chớp chớp mắt.
Diệp Phong há miệng, không biết nên nói cái gì.
Giờ phút này, hắn cảm thấy Cung chủ của Nghê Thường Cung là nguy hiểm nhất trong ba vị Đại chưởng môn.
Vì vậy, Diệp Phong qua loa đáp lại, rồi từ biệt Phó thành chủ và Tam trưởng lão, cùng Tân Quảng Hiên rời khỏi đại điện.
“Ánh mắt Diệp chưởng môn nhìn ta có chút không đúng lắm.” Chưởng môn Bá Đao Phái khoanh tay, trầm giọng nói.
“Có lẽ là hắn cảm thấy dáng vẻ của ngươi giống như một con khỉ lớn sống trong đồi núi, cho nên bị giật mình.” Cung chủ của Nghê Thường Cung cười duyên nói.
"Hồ ngôn loạn ngữ!"
Chưởng môn Bá Đao Phái giậm chân trên mặt đất, cả đại sảnh run lên ba cái, nhưng cung chủ của Nghê Thường Cung đã phất nhẹ tay áo rồi bay về phía cửa.
“Người phụ nữ này… Chẳng lẽ nàng ta vừa ý Diệp chưởng môn, muốn thu hắn làm đạo lữ song tu thứ ba mươi chín à?” Chưởng môn Phi Vũ Môn hơi híp mắt, nghe giọng nói có vẻ tương đối trẻ tuổi.
“Nàng ta không dám làm bậy đâu.” Phó Thành chủ nói xong, vẫy vẫy tay, tỏ ý có thể ra về, rồi đi tới hậu viện.
"Đi."
Chưởng môn Bá Đao Phái bước ra khỏi đại điện nghị sự với thanh kiếm nặng hai thước trên lưng, mỗi bước đi đều khiến người ta cảm thấy kinh thiên động địa.
Chưởng môn Phi Vũ Môn mỉm cười, chắp tay cúi chào Tam trưởng lão Lưu Vân Tông Lục Sơn Nhạc, rồi cũng rời khỏi đại điện nghị sự ở phủ Thành chủ.
...
Bên ngoài phủ Thành chủ.
Diệp Phong nhảy lên phi thuyền của Tân Quảng Hiên định rời đi, nhưng lại phát hiện sau lưng có một luồng gió thơm thổi qua, trong lòng chợt cảm thấy rợn cả người.
“Diệp chưởng môn, còn chưa tới giờ ăn tối, cứ đi như vậy sao?” Cung chủ của Nghê Thường Cung xuất hiện trên phi thuyền, đôi mắt như hai vực thẳm nhìn Diệp Phong.
“Nghê Thường Cung chủ, có chuyện gì không?”
Diệp Phong hỏi, trong lòng cảm thấy có chút bất an, nữ nhân này vừa gặp đã dính sát vào người ta, nói nàng ta không có mục đích khác, đánh chết hắn cũng không tin.
Tân Quảng Hiên tiến lên trước một bước: “Nghê Thường cung chủ, Diệp chưởng môn thật ra là ân nhân cứu mạng của Tam trưởng lão chúng ta, ngươi chớ nên làm loạn.”
Dù biết mình chẳng là gì trước mặt của cường giả Tụ Nguyên Cảnh như Cung chủ Nghê Thường Cung, nhưng Tân Quảng Hiên hiện giờ lại chắn trước người của Diệp Phong.
"Xem ra hai vị Đạo hữu đã hiểu lầm gì đó, Bổn cung chủ tới là có thành ý muốn hợp tác."
Cung chủ của Nghê Thường Cung đặt một chiếc lệnh bài có khắc chữ “Nghê Thường” bằng ngọc vào vạt áo của Diệp Phong, rồi tiếp tục nói:
"Ta đã nghe nói Diệp chưởng môn là đại sư pháp thuật từ lâu, chờ khi nào ngươi có thời gian rảnh, hãy tới Nghê Thường Cung ở thành Tây dạy mấy đệ tử không ra hồn của ta một phen. Đúng rồi, Nghê Thường Cung chúng ta có hơn ba trăm đệ tử, tất cả đều là những thiếu nữ xinh đẹp đó nha!"
Sau khi Cung chủ Nghê Thường Cung cười quyến rũ với Diệp Phong, nàng ta bèn lướt nhẹ đi như một chú chim, phiêu đãng theo chiều gió.
"Dạy dỗ đồ đệ? Có quỷ mới tin ngươi!"
Diệp Phong than thở trong lòng, cầm ngọc bài lên, định ném đi, nhưng nghĩ lại vẫn thu vào không gian của hệ thống.
Vèo!
Chiếc phi thuyền lướt qua bầu trời và đưa Diệp Phong trở lại Phiêu Miểu Phái.
Vào ban đêm.
Diệp Phong triệu tập tất cả đệ tử nói: "Bắt đầu từ ngày mai sẽ tiến hành Đại hội Trảm Yêu trong thời hạn một tháng, chúng ta phải tới vùng khác để xử lý yêu quái làm loạn."
Long Thiên Tinh nhất thời hưng phấn: "Thật tốt quá, cuối cùng ta không phải tiếp tục ở trong tông môn nữa rồi."
Giả Vũ Lam đảo mắt với Long Thiên Tinh và nói: “Đại hội Trảm Yêu thật ra rất nguy hiểm, giống như việc lần trước chúng ta gặp phải ở gần núi rừng thôn Lâm vậy, có thể chạm mặt vô số yêu thú vây công.”
“Nhưng mà chúng ta có chưởng môn mà!” Long Thiên Tinh nói.
Diệp Phong gõ vào trán Long Thiên Tinh rồi nói: “Các ngươi không thể chuyện gì cũng dựa vào ta, như vậy dễ tạo ra sự lệ thuộc. Lần Đại hội Trảm Yêu này, ta sẽ đích thân áp trận, nhưng khi bắt đầu nhất định các ngươi phải xông lên trước, mọi người phải luyện tập thật tốt đấy.”