Mặt trời một lần nữa nhô lên, Lão Chu gia liền bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
“Nhà cả, nhà hai, các con mau vào bếp chuẩn bị mọi thứ đi, thỏ với gà rừng mà hôm qua lão nhị săn được cũng mang ra làm sạch sẽ đi.”
“Nhà ba, quét lại cái sân đi.”
“Nhà tư, đi gọi lão tứ dậy, bảo nó ra tiệm tạp hóa đầu thôn mua chút điểm tâm, hạt dưa, trái cây, rồi mua thêm ít rượu về.”
Vừa tảng sáng, tổ mẫu đã sai bảo mấy nàng dâu, bận rộn luôn tay, thu dọn nhà cửa ngăn nắp sạch sẽ.
Nguyên liệu hái được hôm qua cũng đã được xử lý qua đêm, mộc nhĩ và các loại nấm rừng được sấy trên bếp lò từ tối qua, sáng ra đã được đại bá mẫu và mẫu thân ngâm nước. Măng cũng được bóc bỏ lớp vỏ, các nguyên liệu khác cũng đã qua sơ chế.
Tổ phụ hiếm khi mặc bộ áo vải xanh trực truyết mới tám phần, chỉnh tề sạch sẽ, ngồi ngay giữa sân hút thuốc lào, thỉnh thoảng lại ngó ra cửa nghe ngóng động tĩnh.
Áo vải xanh trực truyết mà tổ phụ mặc là kiểu áo nam chính yếu thời Minh, đây là loại áo dài may liền thân trên và dưới, xẻ tà hai bên, nhưng chỗ xẻ lại có vạt che kín, là một trong những trang phục trang trọng của nam nhân thời Minh.
Đại bá phụ cũng không còn ở trong phòng đọc sách nữa, một thân trang phục sinh viên, nom bảnh bao hơn tổ phụ nhiều, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong sân.
Chẳng mấy chốc, tiểu tứ thẩm đã gọi tiểu thúc dậy, tiểu thúc ăn mặc lôi thôi lếch thếch, ngáp ngắn ngáp dài lầm bầm từ trong phòng đi ra.
“Lão tứ, mau chỉnh tề lại quần áo đi, nom ngươi kìa.” Chu lão gia tử thấy tiểu tứ thúc bộ dạng cà lơ phất phơ, lập tức trợn mắt thổi râu, túm lấy tiểu tứ thúc mà mắng cho một trận.
Dù sao cũng là con trai út được tổ mẫu yêu chiều nhất, tổ mẫu thấy lão gia tử nổi giận, liền vội vàng ra hòa giải.
“Thôi đi, chẳng phải ta bảo nhà tư gọi nó dậy gấp sao? Cái thằng nhãi ranh này còn không mau sửa soạn lại rồi ra đầu thôn mua chút điểm tâm, trái cây, hạt dưa, rồi mua cho cha ngươi mấy cân rượu ngon về.”
Tổ mẫu nhét cho tiểu tứ thúc một nắm tiền, tiểu tứ thúc mừng rỡ ra mặt, vội vàng đút vào tay áo, miệng không ngớt đảm bảo nhất định sẽ làm tốt mọi việc mà nương giao phó.
Anh cả cùng phụ thân và chú Ba đi mượn bàn ghế nhà hàng xóm, trong nhà tuy có hai bộ bàn ghế, nhưng hôm nay đại gia gia đến, chắc chắn sẽ rất đông vui, hai bộ bàn ghế căn bản không đủ.
Khi mặt trời lên cao, bên ngoài truyền đến tiếng ngựa hí, Chu lão gia tử vội đặt ống điếu xuống, chạy ra như một cơn gió.
“Đến rồi.”
Bên ngoài truyền đến tiếng của lão gia tử, rồi mọi người ùa nhau ra, Chu Bình An cũng chen chúc theo ra.
Bên ngoài đỗ ba cỗ xe ngựa lớn, hai cỗ giống hệt nhau, còn một cỗ lớn hơn một chút.
Thì ra không chỉ có đại gia gia đến, mà cô nãi nãi cũng đến, thật là náo nhiệt, ba cỗ xe ngựa chen chúc mới chở hết hai nhà đến. Hai cỗ xe ngựa giống nhau là của đại gia gia, còn cỗ lớn hơn là của cô nãi nãi.
Cô nãi nãi nghe nói đại gia gia muốn chuyển đến phương Nam nương nhờ trưởng tử, cũng dẫn cả nhà đến tiễn đưa đại gia gia.
Đại gia gia và cô nãi nãi rõ ràng là giàu có hơn người nhà mình nhiều, ăn mặc cũng sang trọng hơn hẳn một bậc. Cả hai nhà đều mặc những bộ lụa là kiểu mới nhất, đại gia gia tuy làm ăn buôn bán, nhưng thông minh có đầu óc, sau khi kiếm được tiền liền đi mua đất, mua rất nhiều đất, khi đăng ký ở nha môn lại hối lộ thêm chút tiền, rồi nghiễm nhiên trở thành nông dân trên hoàng sách của nha môn. Nếu có ai dị nghị, đại gia gia liền nói ta là địa chủ đấy, nhìn xem ta có bao nhiêu đất, không phải địa chủ thì là gì.
Trưởng tử của đại gia gia, cũng chính là đại đường thúc của Chu Bình An, đang làm ăn buôn bán ở phương Nam, đại đường thẩm ở nhà trông nom hai đứa con và chăm sóc người già, tiểu nhi tử của đại gia gia, tức tam đường thúc, vừa mới thành gia thất, hiện còn chưa có con.
Cô nãi nãi là một bà lão rất nhiệt tình và hào phóng, cô gia gia thì kín miệng như hũ nút, rất ít nói. Cả con trai lẫn con gái họ đều đã thành gia thất. Nhà nhị đường thúc có hai đứa con, một đại biểu huynh 12 tuổi và một nhị biểu tỷ 10 tuổi; nhà tiểu cô cô chỉ có một tiểu biểu tỷ, năm nay tám tuổi.
Nhìn trang phục của mấy biểu ca biểu tỷ, kiểu dáng và chất liệu đều mới lạ hơn nhiều, khiến người mặc nom cũng đẹp hơn không ít. Nhìn lại bản thân, thật quê mùa. Hắn chỉ có thể tự an ủi rằng mình còn may mắn không phải mặc quần thủng đũng, nếu không chỉ còn nước tự treo cổ ở cành đông nam thôi.
Chu Gia Từ Đường là do người Chu gia sau khi chuyển đến đây cùng nhau góp tiền xây dựng, tuy diện tích không lớn, nhưng rất chú trọng trang trí, toàn bộ từ đường tốn kém hơn cả lão trạch của Chu gia. Việc tế tổ do đại gia gia dẫn đầu, trước tiên là đọc một tràng văn tế khó hiểu, sau đó thắp hương đốt vàng mã, tiếp đến dâng lên trước thần vị một chén rượu, rồi dẫn tổ phụ và trưởng tử của nhị cô gia đặt thịt heo thịt dê tế tổ lên bàn thờ, lẩm bẩm khấn vái, ba bái chín khấu vô cùng nghiêm trang.
Hắn cùng anh họ và các biểu ca do mấy vị đường thúc dẫn dắt quỳ ở trong sân. Lúc này hắn rất ngưỡng mộ mấy biểu tỷ đường muội, bọn họ không cần phải theo tế tổ, nếu không mấy cô nương nhỏ nhắn xinh xắn kia, chắc chắn sẽ quỳ đến tổn hại sức khỏe.
Thay vì tế bái tổ tông một cách rườm rà như vậy, chi bằng cố gắng nỗ lực làm rạng danh tổ tông còn hơn. Đương nhiên, những lời này hắn không dám nói ra.
Khi quỳ trên đất tế bái tiên tổ, hiện tượng kỳ lạ kia lại xuất hiện, hắn một lần nữa nhìn thấy khí vận. Lần này không chỉ trên người, mà ngay cả phía trên từ đường cũng xuất hiện cột khí vận.
Thật là một năng lực không thể khống chế, hoàn toàn không thể đoán trước được khi nào thì có thể nhìn thấy khí vận, không có chút manh mối nào, không một chút phòng bị nào mà đột ngột xuất hiện, con đường tự do khống chế còn dài và gian nan lắm thay.
Trên đầu đại gia gia và cô nãi nãi đều là khí vận màu trắng mờ, nhưng kỳ lạ là trên cột khí vận màu trắng của Chu Gia Từ Đường lại có một luồng khí vận màu xanh đậm. Luồng khí vận này chiếm khoảng một phần mười cột khí vận màu trắng. Màu xanh là quan khí. Có lẽ tổ tiên Lão Chu gia thấy con cháu hiếu thuận nên phù hộ cho một vị quý nhân chăng? Chỉ là không biết người được phù hộ là đại bá phụ hay là hắn nữa, dù sao người có thể đọc sách cũng chỉ có hai người. Nhưng có lẽ là hắn thì hơn, nếu là đại bá phụ thì đã sớm thi đậu tú tài, trúng cử nhân rồi, bao nhiêu năm như vậy, đến tú tài cũng còn thi không đậu.