Chương 51: [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

Bụng của Kiêm Gia, bằng phẳng bóng loáng

Phiên bản dịch 6664 chữ

'Vèo!'

Tần Kiêm Gia bay ra xe ngựa, cầm trường kiếm vung nhanh, kiếm khí lạnh lẽo, tựa như huyền băng, vô cùng lăng lệ.

Mấy cây đại thụ gần đó, bị kiếm khí sắc bén lướt qua, nhao nhao đứt gãy, tiếng vang ầm ầm, bụi đất bay lên.

'Bạch, bạch, bạch!'

Rất nhiều loài chim bị dọa sợ, vỗ cánh bay lên trời cao.

Thực lực của đầu lĩnh rõ ràng mạnh hơn Tần Kiêm Gia rất nhiều, nhưng thời điểm giao thủ cùng Tần Kiêm Gia, lại tận lực áp chế thực lực của mình.

Hai người đánh nhau, biến mất không thấy đâu.

Trên vách đá.

Tần Kiêm Gia cau mày nói: "Ngươi muốn chết sao? Bây giờ lại dám ra tay với Diệp Lăng Thiên."

Đầu lĩnh trầm giọng nói: "Là lệnh của bên trên."

Tần Kiêm Gia lắc đầu nói: "Ngươi không giết được hắn, lần trước hắn bị ám sát tại Thương Vân thành, ngươi không phải không biết rõ, Đề Đăng Nhân chết rồi, lần này hắn chọn độc hành, Thiên môn sẽ tiếp tục phái cao thủ âm thầm bảo vệ hắn."

Nam tử thần bí nghe vậy, ánh mắt lộ ra ngưng trọng, chuyện lần trước, đương nhiên sẽ không quên.

Đề Đăng Nhân là sát thủ Địa tự nhị đẳng, một tồn tại Tông sư hậu kỳ, người giết được nàng, tối thiểu nhất cũng là cao thủ Tông sư đỉnh phong.

"Ngươi chắc chắn vị cao thủ kia đang bảo vệ hắn?'' Nam tử thần bí nhíu mày.

Tần Kiêm Gia cười lạnh nói: "Không thì làm sao hắn dám độc hành?"

"Ta sẽ để bọn họ rút lui.''

Nam tử thần bí lộ ra vẻ do dự, đã biết được có cao thủ bảo vệ Diệp Lăng Thiên, tất nhiên sẽ không thể tiếp tục xuất thủ nữa.

Tần Kiêm Gia châm chọc nói: "Để bọn họ rút lui làm gì? Cứ để bọn họ chết, nói rõ ngươi không nhàn rỗi, tận lực chấp hành nhiệm vụ."

"Ngươi thật tâm ngoan thủ lạt."

Nam tử thần bí nhìn Tần Kiêm Gia thật sâu.

Tần Kiêm Gia đạm mạc nói: "Làm một sát thủ, phải có giác ngộ chịu chết bất cứ lúc nào."

"Có đạo lý."

Nam tử thần bí không do dự nữa, quay người bay xuống vách núi.

... …

Không lâu lắm.

Tần Kiêm Gia trở về.

Một đám thi thể nằm khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Tô Khuynh Thành cầm một chiếc khăn gấm, nhè nhẹ lau vỏ kiếm, nàng ngạc nhiên phát hiện, vỏ kiếm này còn biết hút máu, phi thường quỷ dị.

Nàng không biết rõ, kỳ thật vỏ kiếm không hút máu, mà là Hàng Tai hút máu.

Diệp Lăng Thiên thì mặt mũi tràn đầy đau lòng, nhìn chằm chằm xe ngựa bị phá thành mảnh nhỏ, hai cái bánh xe cũng nứt ra.

'Ầm!'

Xe ngựa đột nhiên đổ sụp, hóa thành một đống gỗ vụn, một cái bánh xe lăn trước mặt Diệp Lăng Thiên hai vòng, sau đó cũng tan nát.

"Phì!"

Tần Kiêm Gia nhìn thấy màn này, không khỏi phì cười, cảnh tượng này quá thú vị.

Diệp Lăng Thiên u oán nhìn Tần Kiêm Gia nói: "Kiêm Gia, xe của bản công tử hư rồi, sao đi đường đây?"

Tần Kiêm Gia tiện tay chỉ vào hai con ngựa, nói: "Không phải còn hai con ngựa sao?"

Diệp Lăng Thiên phức tạp nói: "Không muốn cưỡi ngựa, rất mệt mỏi."

Tần Kiêm Gia đi đến trước mặt Diệp Lăng Thiên, vỗ nhè nhẹ bả vai của hắn, nhỏ giọng an ủi: "Công tử ngoan, chờ chúng ta cưỡi đến thành, sẽ mua xe ngựa khác, không quá mệt đâu."

"Được rồi!" Diệp Lăng Thiên đành phải gật đầu.

Tô Khuynh Thành cưỡi lên một con ngựa trong nháy mắt, nói: "Công tử, ta cưỡi một con ngựa, công tử và Tần Kiêm Gia cùng cưỡi một con nha.''

"Tại sao?" Tần Kiêm Gia cực kì không vui.

Nàng vốn muốn để cho Tô Khuynh Thành và Diệp Lăng Thiên cưỡi chung một con ngựa, không ngờ Tô Khuynh Thành phản ứng nhanh như vậy.

Tô Khuynh Thành nhàn nhạt nói: "Tại vì ta giết nhiều người hơn ngươi, nhìn thấy ngươi ta rất khó chịu."

Nói xong nàng thúc ngực phóng đi.

"Ngươi..." Tần Kiêm Gia nhìn bóng lưng của Tô Khuynh Thành, rất khó chịu.

Nàng không do dự, lập tức cưỡi lên con ngựa còn lại, nói với Diệp Lăng Thiên: "Công tử đi bộ một đoạn được không?''

Diệp Lăng Thiên phi thân lên, ngồi sau lưng nàng, hai tay ôm thật chặt vòng eo tinh tế mềm mại, khuôn mặt dán lên lưng của Tần Kiêm Gia.

Cảm nhận được nhiệt độ của nàng, ngửi ngửi mùi tóc thơm ngát.

"Thế này rất tốt!" Diệp Lăng Thiên cười tủm tỉm nói.

Bị Diệp Lăng Thiên ôm chặt, thân thể Tần Kiêm Gia run lên, khẽ cắn răng, tức giận nói: "Công tử, tay của ngươi có thể thả lỏng chút không? Siết chặt quá ta khó chịu."

Nàng thật hận không thể đẩy Diệp Lăng Thiên xuống ngựa, tên gia hỏa này cố ý.

"Khó mà làm được, nếu thả lỏng tay ra, bản công tử té xuống thì sao? Bản công tử có chuyện bất trắc gì, ngươi và Khuynh Thành sẽ trởi thành quả phụ.''

Diệp Lăng Thiên ôm càng chặt hơn.

"Ngươi..." Tần Kiêm Gia không còn biện pháp nào cầm Diệp Lăng Thiên, chỉ có thể nhịn.

Hắn nhẹ nhàng bóp bụng nhỏ của nàng, thấp giọng nói: "Bụng của Kiêm Gia, bằng phẳng bóng loáng, một tí thịt thừa cũng không có, không giống mấy cô nương thanh lâu kia, bóp nhẹ một cái, đều là thịt mỡ."

Tần Kiêm Gia hoàn toàn xù lông, hành động của hắn, làm nàng triệt để nổi giận, cắn răng nghiến lợi nói: "Diệp Lăng Thiên, ngươi còn dám làm như vậy, ta sẽ ném ngươi xuống."

"Được rồi! Không đùa ngươi nữa, nhanh lên đường! Không thì mất dấu Khuynh Thành."

Diệp Lăng Thiên khẽ cười nói.

"Hừ!" Tần Kiêm Gia hừ lạnh một tiếng.

… …

Buổi tối, màn đêm buông xuống.

Ba người đi tới một các miếu hoang trong núi, nơi đây có thanh tuyền chảy xuôi, côn trùng kêu vang, hoàn cảnh tuyệt hảo.

Tô Khuynh Thành quan sát chung quanh.

"Công tử, xuống ngựa."

Tần Kiêm Gia trầm mặt nói, trên đường đi tới đây, bàn tay của hắn không thành thật, bóp nàng nhiều lần.

Cái lưỡi của hắn cũng không thành thật, một mực liếm lưng của nàng, cái lưng ướt át, làm nàng rất khó chịu.

"..." Diệp Lăng Thiên không trả lời.

Tần Kiêm Gia sầm mặt lại, lập tức xoay người, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đang nhắm mắt, dán mặt lên lưng của nàng ngủ say, khóe miệng còn chảy một tia nước bọt.

Tần Kiêm Gia thấy thế, không khỏi ngạc nhiên, một đường lao vùn vụt đến đây, vô cùng xóc nảy, hắn còn ngủ được?

Ngươi tới cái tuổi này rồi, ngủ được bằng cách nào?

Tam công tử thật là kỳ hoa.

'Chát!'

Tần Kiêm Gia đưa tay đập lên đầu Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên mở to mắt, mê mang nhìn chung quanh.

"Công tử, ngủ ngon không?" Tần Kiêm Gia cười lạnh hỏi, ngươi ngủ an nhàn, mà ta thì chịu khổ.

"Rất ngon!" Diệp Lăng Thiên duỗi cái lưng mệt mỏi.

"Hừ!" Tần Kiêm Gia ôm lấy Diệp Lăng Thiên, bay xuống ngựa.

"Chà chà! Tần tỷ tỷ, ngươi ướt nha, ngươi và công tử đi phía sau, làm chuyện xấu hổ gì hả?''

Tô Khuynh Thành tươi cười nhìn Tần Kiêm Gia, trong giọng nói tràn ngập trêu chọc.

Tần Kiêm Gia lạnh lùng ngắm nhìn Tô Khuynh Thành, không để ý đến.

Nàng hạ quyết tâm, lần sau nhất định không cưỡi ngựa chung với Diệp Lăng Thiên nữa, để cho Tô Khuynh Thành cảm thụ tặc trảo của hắn.

"Trời tối rồi, đêm nay chúng ta ở lại miếu hoang, ngày mai lên đường."

Diệp Lăng Thiên đi vào trong miếu hoang đổ nát.

--- ---

*Dịch giả: Cầu ngọc phiếu ạ, mong mn ủng hộ truyện, để mình có động lực nhiều hơn.

Bạn đang đọc [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết của Cô Sơn Phóng Ngưu Oa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    45

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!