Trong miếu đổ nát, đống lửa sáng rõ.
Diệp Lăng Thiên mặc áo khoác lông chồn thật dày, ngồi gần đống lửa nhất, duỗi hai tay ra, thỏa mãn sưởi ấm.
Tần Kiêm Gia đang nướng một con thỏ hoang, thần sắc chuyên chú, chất thịt vàng óng ánh, dầu trơn chảy xuôi xuống lửa, phát ra âm thanh lốp bốp.
Tô Khuynh Thành thì chăm chú đánh giá Hàng Tai trong tay, nếm thử nhiều lần, đều không rút ra được.
"Công tử, tại sao không rút kiếm ra được?''
Tô Khuynh Thành nghi ngờ hỏi, thanh kiếm này rỉ sét, cho dù vết rỉ kẹt trong vỏ kiếm, nhưng bị lực lớn kéo ra, không thể nào không rút ra được.
Nàng thử nhiều lần, căn bản rút không ra được, tựa như thanh kiếm và vỏ kiếm hòa vào nhau, cực kì quỷ dị.
Diệp Lăng Thiên nói: "Ngươi rút không ra đâu, nó là một thanh linh kiếm, chỉ có bản công tử mới rút ra được.''
Tô Khuynh Thành lật mắt liếc nhìn hắn: "Tin công tử mới lạ, thứ sắt vụn rỉ sét này là linh kiếm cái gì.''
Diệp Lăng Thiên cười nói: "Được rồi, thật ra không rút ra được, bởi vì bản công tử yêu cầu luyện khí sư, dung hòa vỏ kiếm và thân kiếm lại với nhau, lúc trước ta đã nói cho Phù Dao biết rồi.''
"Ngạch... Dung hòa lại với nhau?"
Tô Khuynh Thành trợn tròn mắt, vỏ kiếm cùng thân kiếm hòa vào nhau, thanh kiếm này còn có ý nghĩa gì?
Vỏ kiếm này chất liệu đặc thù, nhưng không sắc bén, ngươi không thể một mực cầm vỏ kiếm đối địch nha.
Biết rõ Tô Khuynh Thành suy nghĩ cái gì, Diệp Lăng Thiên giải thích: "Nhìn ngầu thì được rồi!"
Tô Khuynh Thành im lặng nhìn Diệp Lăng Thiên, khó trách lúc trước hắn hỏi các nàng, kiếm của hắn ngầu hay không, hóa ra ngầu là có ý này.
Yêu cầu luyện khí làm như thế, lúc ấy vị luyện khí sư kia chắc bó tay rồi, thao tác thật kỳ hoa.
Tô Khuynh Thành hiếu kỳ hỏi: "Vỏ kiếm này dùng chất liệu gì? Cảm giác rất đặc biệt."
Diệp Lăng Thiên cười nói: "Một khối thiên ngoại vẫn thạch, hình như tên là Huỳnh Hoặc thạch, lúc đó bị Ngu Hồng Lăng nhìn thấy, nàng còn muốn cướp đoạt đâu.''
"Huỳnh Hoặc thạch của Tàng Kiếm sơn trang..."
Tô Khuynh Thành kinh ngạc nhìn vỏ kiếm trong tay, nàng thưa thấy qua Huỳnh Hoặc thạch, nhưng đã nghe đại danh của nó.
Nó là chí bảo của Tàng Kiếm sơn trang, rơi xuống tay Diệp Lăng Thiên, bị đúc thành một cái vỏ kiếm?
Bại gia tử!
Hàng thật giá thật, bại gia tử!
Huỳnh Hoặc thạch, chính là thần vật thiên địa, không thể phá vỡ, hoàn toàn dễ dàng rèn đúc ra một thanh danh kiếm phẩm chất tuyệt hảo.
Kết quả bị Diệp Lăng Thiên dùng để đúc thành vỏ kiếm? Hơn nữa còn là một cái vỏ kiếm vô dụng!
Ngu Hồng Lăng nhìn thấy, lúc đó không phải muốn cướp, mà là tức giận đến thổ huyết, muốn giết người.
Chí bảo như thế, bị rèn đúc thành vỏ kiếm, hoàn toàn lãng phí.
Tần Kiêm Gia cũng ngạc nhiên một trận, vỏ kiếm này là dùng Huỳnh Hoặc thạch đúc ra sao?
Nàng nhịn không được nhìn về phía Diệp Lăng Thiên, trong đầu của hắn rốt cuộc chứa cái gì?
Bị ứ nước sao, thật sự khó hiểu.
Chí bảo Huỳnh Hoặc thạch, bị người trong giang hồ tranh cướp, vì một thanh kiếm rỉ, hắn lại đúc nó thành vỏ kiếm.
Đồ đần, nhi tử ngốc của địa chủ!
Hai nữ nhìn vỏ kiếm, tâm tình buồn bực, cảm thấy vật này bị hủy hoại.
Một lát sau.
Thịt thỏ nướng chín, rải lên gia vị của Diệp Lăng Thiên, mùi thơm xông vào mũi.
Ba người ăn một bữa no nê, hương vị tuyệt hảo.
Diệp Lăng Thiên đứng dậy, đi ra ngoài miếu hoang.
Hai nữ theo sau.
Ban đêm, mặt trăng trong sáng, bầu trời đầy sao, nước chảy trong núi, thanh âm trong trẻo dễ chịu, làm cho người ta cảm thấy tâm thần thanh thản.
Diệp Lăng Thiên hài lòng nói: "Nhìn cảnh đẹp, bản công tử nhịn không được muốn làm thơ.''
"Công tử đừng làm thì hơn!''
Tô Khuynh Thành và Tần Kiêm Gia vội vàng mở miệng nói.
Dùng dâm từ nát thơ của hắn, một khi mở miệng, sẽ làm ô nhiễm cảnh đẹp thanh u.
Diệp Lăng Thiên cau mày nói: "Các ngươi chê thơ của bản công tử không hay sao? Bản công tử đọc thuộc lòng thi kinh sở từ lúc mới ba tuổi, tinh thông thi từ ca phú khi lên bốn, năm tuổi liền treo vô số hồng nho lên đánh, mười tuổi được xưng là một đời thi tiên đó biết không."
Hai nữ đồng thời lật mắt liếc nhìn hắn, bằng dâm thơ của ngươi?
Tùy tiện tìm một tên lưu manh chợ búa, ngâm thơ còn hay hơn ngươi.
Còn Thi Tiên? Dâm ma thì đúng hơn.
"Khụ khụ! Thi từ của công tử, không ai địch nổi, ta không đủ tư cách nghe, ta muốn đi nghỉ ngơi."
Tô Khuynh Thành quay người lại, thi từ của hắn, chỉ làm ô nhiễm lỗ tai của nàng.
Diệp Lăng Thiên trêu tức nhìn hai nữ nói: "Nhìn bộ dáng của các ngươi, căn bản không tin bản công tử, vậy thì chúng ta đánh cược.''
Tần Kiêm Gia hỏi: "Đánh cược thế nào?"
Diệp Lăng Thiên nói: "Cược bản công tử làm ra được một bài thơ tốt, ta làm được thì các ngươi phải hôn ta, không được thì bản công tử đáp ứng một yêu cầu của các ngươi."
Hai nữ liếc nhau.
Tô Khuynh Thành nghiền ngẫm nói: "Nếu làm không ra, công tử sẽ cho ta thanh kiếm này nha.''
Nàng không có hứng thú gì với kiếm, nhưng muốn lấy vỏ kiếm, đem đi dung luyện một phen, nói không chừng sẽ làm ra một thanh lợi kiếm không tệ.
Tần Kiêm Gia ghét bỏ nói: "Nếu công tử làm không ra, ngày mai không thể cưỡi ngựa chung với ta.''
Diệp Lăng Thiên lập tức đáp ứng: "Tốt lắm! Bản công tử đáp ứng các ngươi."
Thi kinh, Sở từ, Hán phú, Đường thi, Tống từ, Nguyên khúc, chỉ là hạ bút thành văn, cục diện chắc thắng.
Thấy Diệp Lăng Thiên đáp ứng sảng khoái như vậy, hai nữ cười nhạt, đại sắc phê như ngươi, làm ra cái gì tốt?
Diệp Lăng Thiên nhìn mỹ cảnh chung quanh, không chút do dự, mở miệng nói: "Không sơn tân vũ hậu, thiên khí vãn lai thu. Minh nguyệt tùng gian chiếu, thanh tuyền thạch thượng lưu.''
*Tạm dịch: Không không toà núi sau trận mưa, thời tiết ban đêm đến đã là thu rồi. Trăng sáng chiếu qua đám cây tùng, suối nước xanh chảy trên tảng đá.
"..."
Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành sững sờ, chăm chú cảm thụ ý cảnh trong thơ.
Chốc lát sau.
Hai nữ lộ ra vẻ chấn kinh, bài thơ này thật không tệ, ý cảnh tuyệt hảo, cực kì phù hợp cảnh vật trước mắt.
Tên đại sắc phê Diệp Lăng Thiên này, thật làm ra một bài thơ tuyệt hảo, các nàng mộng.
"Thế nào? Hiện tại biết rõ đại danh thi tiên của bản công tử không phải nói đùa rồi chưa."
Diệp Lăng Thiên đắc ý nhìn hai nữ.
"Bài thơ này... Cực kì hoàn mỹ."
Tần Kiêm Gia trầm tư, trong lòng kinh nghi, bài thơ này tự nhiên mà thành, cực kì hoàn mỹ, không có chút tì vết nào, vận vị vô tận.
Còn có mấy câu lần trước, cũng rất bất phàm.
Bất quá bài thơ này chắc không phải sao chép, bởi vì ý cảnh trong thơ cực kì tương xứng cảnh vật nơi đây, nhìn rất giống lâm tràng phát huy.
Tên gia hỏa Diệp Lăng Thiên này, thật quỷ dị, để cho người ta nhìn không thấu.
Tô Khuynh Thành thì nhìn Diệp Lăng Thiên thật sâu, tam công tử không muốn giấu dốt nữa sao?
Lộ ra một góc của băng sơn, muốn chuẩn bị ngả bài rồi?
Trong gian hồ đều đồn Diệp Lăng Thiên bất học vô thuật, văn không thành võ chẳng thông, còn bại gia háo sắc, mười phần phế vật.
Hắn phế chỗ nào?
Giả heo ăn thịt hổ mới là thật!
Diệp Lăng Thiên tươi cười nhìn hai nữ nói: "Có chơi có chịu, hai vị cô nương mau dâng lên môi thơm nha!"