Chương 53: [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

Có qua có lại, nặng bên này nhẹ bên kia

Phiên bản dịch 6823 chữ

Diệp Lăng Thiên tươi cười nhìn hai nữ nói: "Có chơi có chịu, mau mau dâng môi thơm lên!"

Tô Khuynh Thành quả quyết chạy trốn.

Tần Kiêm Gia xuất thủ trong nháy mắt, điểm trụ huyệt đạo Tô Khuynh Thành.

"Tần Kiêm Gia, ngươi dám!" Tô Khuynh Thành căm tức nhìn Tần Kiêm Gia.

Tần Kiêm Gia ôn nhu nói: "Tô muội muội, có chơi có chịu, ngươi không thể chạy."

Muốn chạy? Mơ tưởng!

Ban trưa nàng ngồi trong xe ngựa, bị Diệp Lăng Thiên hôn một cái, tiếp đó còn bị chiếm tiện nghi cả đường dài, loại cảm giác này, phải cho Tô Khuynh Thành hưởng thụ mới được.

"Ngươi... Chờ đó cho ta." Tô Khuynh Thành vô cùng tức giận.

Tần Kiêm Gia không để ý đến Tô Khuynh Thành, quay đầu sang nói với Diệp Lăng Thiên: "Công tử, Tô muội muội không thể động đậy được, công tử muốn làm gì thì làm, thân hình của Tô muội muội thật rất đẹp.''

Diệp Lăng Thiên tán thưởng: "Không hổ Kiêm Gia của ta, biết suy nghĩ cho công tử."

Hắn cười tủm tỉm nhìn Tô Khuynh Thành, duỗi tay đặt lên khuôn mặt tinh xảo của nàng, bóp nhẹ một cái, sau đó hôn lên cái trán của nàng.

Con ngươi Tô Khuynh Thành thít chặt, khuôn mặt trắng như tuyết ửng đỏ, xấu hổ giận dữ vô cùng.

Chuồn chuồn lướt nước, hôn một cái về sau.

Diệp Lăng Thiên nhìn Tần Kiêm Gia nói: "Kiêm Gia, đến ngươi."

Tần Kiêm Gia khó chịu nói: "Công tử, vì sao không hôn miệng Tô Khuynh Thành?"

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Ta sợ Khuynh Thành cắn ta."

Tô Khuynh Thành phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Lăng Thiên, ngươi có ý gì? Hôn mình, còn sợ mình cắn hắn?

Coi mình như con chó sao?

Tần Kiêm Gia không khỏi im lặng, mình bị hắn cướp mất nụ hôn đầu, chẳng lẽ do mình quá dịu dàng?

"Công tử hôn ta trong xe rồi!''

Tần Kiêm Gia nói xong, đắc ý quay người lại, đi vào trong miếu hoang.

'Bịch!''

Đúng lúc này, Tô Khuynh Thành đột nhiên xông mở huyệt đạo, thân ảnh lóe lên, xuất hiện trước mặt Tần Kiêm Gia, nhanh chóng điểm trụ huyệt đạo của nàng.

"Tô Khuynh Thành... Ngươi..." Sắc mặt Tần Kiêm Gia vô cùng khó coi.

"Có qua có lại, công tử đã hôn ta, thì không thể nặng bên này nhẹ bên kia."

Tô Khuynh Thành cười lạnh nói, dám xuất thủ ám toán ta, thật sự cho rằng ta ăn chay sao?

Chuyện tốt, nên chia sẻ cùng khuê mật.

"Công tử, hiện tại có thể hảo hảo khi dễ Tần tỷ tỷ."

Tô Khuynh Thành tươi cười nhìn Diệp Lăng Thiên.

"Hai người đều là cô nương tốt, rất hiểu chuyện, công tử sao lại không thương yêu đây?''

Diệp Lăng Thiên tán thưởng nhìn về phía Tô Khuynh Thành.

Sau đó, hắn đi tới trước mặt Tần Kiêm Gia, đưa tay nắm cái cằm trắng như tuyết của nàng, một ngụm hôn lên đôi môi tiên diễm ướt át.

Tần Kiêm Gia trừng lớn ánh mắt, thần sắc ngốc trệ.

Hôn ba giây.

Diệp Lăng Thiên mới rời môi.

Tần Kiêm Gia kịp phản ứng về sau, tức giận nói: "Diệp Lăng Thiên, ngươi hôn cái trán của Tô Khuynh Thành, lại hôn miệng của ta, tại sao?''

Hai lần, hai lần hôn miệng của mình.

Nụ hôn đầu tiên và nụ hôn thứ hai, đều bị tên hỗn đản này cướp mất, ghê tởm đến cực điểm, thật muốn giết hắn!

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Kiêm Gia ăn dấm sao! Được rồi, bản công tử sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, để ta hôn cái trán của ngươi.''

Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên cái trán của nàng một cái.

"Hài lòng chưa?" Diệp Lăng Thiên cưng chiều nhìn Tần Kiêm Gia.

"Ta hài lòng cái đầu của ngươi!"

Tần Kiêm Gia tức xạm mặt, tâm tính muốn nổ, gặp phải tên lưu manh này, nàng xui xẻo tám đời.

"Bản công tử muốn nghỉ ngơi, Khuynh Thành, nhớ giải huyệt cho Kiêm Gia."

Diệp Lăng Thiên hài lòng đi đến miếu hoang.

Tô Khuynh Thành không lập tức giải huyệt cho Tần Kiêm Gia, mà là đưa tay nắm cái cằm trắng như tuyết của nàng, nhìn chằm chằm môi đỏ tiên diễm, giễu giễu nói: "Tần tỷ tỷ thật xinh đẹp, ta thấy mà yêu, khó trách công tử thích ngươi như vậy, ngay cả ta cũng vô cùng tâm động."

"Ngươi muốn chết."

Tần Kiêm Gia sầm mặt lại, một cỗ khí kình bộc phát, vọt thẳng lên mở huyệt đạo.

'Ầm!'

Sau một lát, hai nữ bắt đầu đánh nhau, rừng cây trong núi bị các nàng san thành bình địa.

… …

Ngày thứ hai, sáng sớm.

Tiếng chim hót đánh thức Diệp Lăng Thiên từ trong mộng đẹp.

Hắn mở to mắt, ngắm nhìn chung quanh, vội vàng mở miệng gọi: "Kiêm Gia của ta đâu? Khuynh Thành của ta đâu? Khuynh Thành, Kiêm Gia, các ngươi ở đâu?"

"Ta trong ngực của ngươi."

Một thanh âm tức giận vang lên, Tô Khuynh Thành cắn răng nằm trong ngực Diệp Lăng Thiên.

"Ngạch..."

Diệp Lăng Thiên cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Tô Khuynh Thành như con gấu túi, dán thật chặt trong ngực của hắn, mái tóc hơi lộn xộn, một đôi mắt đẹp, muốn giết người.

Diệp Lăng Thiên thấy thế, cười xấu xa nói: "Khuynh Thành, thích bản công tử đến thế sao? Vậy mà thừa dịp ta ngủ say, vụng trộm bò vào trong ngực của ta."

Tô Khuynh Thành tức giận nói: "Tối hôm qua ai điểm huyệt đạo của ta, ai ôm lấy ta, trong lòng mình còn không hiểu rõ sao?''

Tối hôm qua, Diệp Lăng Thiên thừa dịp nàng mất cảnh giác, vậy mà điểm huyệt đạo của nàng, còn kéo nàng vào trong lòng, coi nàng như cái gối ôm, làm nàng rất khó chịu.

Mà thủ pháp điểm huyệt của Diệp Lăng Thiên rất quỷ dị, nàng căn bản xông phá không ra, chỉ có thể một mực nằm trong ngực của hắn, nhẫn nhịn chịu đựng.

Một đêm dài, Diệp Lăng Thiên nhiều lần bóp mặt của nàng, cực kỳ ghê tởm, nàng không biết sao mình nhịn nổi đến sáng.

Diệp Lăng Thiên nghĩa chính nghiêm từ nói: "Không thể nào, bản công tử không phải người như vậy! Ta biết rõ da mặt ngươi mỏng, bò vào trong ngực của ta, không dám thừa nhận, bản công tử hiểu mà.''

"Vô sỉ!" Tô Khuynh Thành lạnh lùng mắng.

Ngay lúc này, huyệt đạo của nàng tự động mở ra, nàng đẩy Diệp Lăng Thiên ra, nhanh chóng đứng lên, cách xa hắn một chút.

Diệp Lăng Thiên nhìn chung quanh, nghi ngờ hỏi: "Kiêm Gia đâu?"

Tô Khuynh Thành lạnh lùng chế giễu: "Người đi đâu, ngươi còn không biết sao?"

Tối hôm qua, Tần Kiêm Gia muốn chạy khỏi nơi này, bị nàng phát hiện, nàng muốn mở miệng ngăn cản, kết quả lại bị Diệp Lăng Thiên điểm trúng huyệt đạo.

Rất hiển nhiên, Diệp Lăng Thiên cố ý thả Tần Kiêm Gia rời đi, không biết hắn có ý định xấu gì nữa.

Nàng khẳng định tuyệt đối không phải chuyện tốt, Tần Kiêm Gia gặp xui xẻo rồi.

"Thôi, mặc kệ nàng, nàng hiểu chuyện như vậy, nhất định sẽ trở về tìm ta."

Diệp Lăng Thiên đứng dậy hoạt động gân cốt.

Tô Khuynh Thành cười lạnh nói: "Tần Kiêm Gia đi lần này, chỉ sợ không trở về đâu."

Diệp Lăng Thiên hững hờ nói: "Nàng yêu ta như vậy, khẳng định sẽ trở lại."

"Lần đầu tin thấy nam nhân da mặt dày như vậy."

Tô Khuynh Thành coi thường, bất quá nàng biết, Diệp Lăng Thiên chắc chắn như thế, chắc có chuẩn bị gì đó.

Sau khi nói xong, Tô Khuynh Thành nghiêm mặt đi ra miếu hoang.

Một giây sau, sắc mặt của nàng biến đổi.

Bởi vì bên ngoài miếu hoang, có một nam tử đeo mặt nạ màu đỏ ngòm, cầm một thanh trường kiếm trong tay, trên người tản ra huyết khí nồng đậm, tất nhiên đã giết chóc rất nhiều người.

"Địa tự tam đẳng Huyết Hồn!"

Tô Khuynh Thành nghiêm túc nói ra lai lịch của người trước mắt.

Bạn đang đọc [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết của Cô Sơn Phóng Ngưu Oa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    64

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!