Chương 57: [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

Đường Nhược Ngu, Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm

Phiên bản dịch 7010 chữ

Diệp Lăng Thiên liếc nhìn Phong Ngạn, nói: "Phong gia Phong Ngạn? Chưa từng nghe qua, đừng bày đặt sĩ diện trước mặt bản công tử."

Trong mắt Phong Ngạn lóe lên hàn khí, lạnh lùng nói: "Chưa từng nghe qua Phong gia, vậy ngươi biết Phong Lôi môn không? Phong gia chính là một trong hai gia tộc hạch tâm của Phong Lôi môn, ngươi biết rồi chứ?''

Diệp Lăng Thiên hững hờ nói: "Ồ! Phong Lôi môn sao! Đúng là nghe qua, vừa rồi vào thành, nghe nói trong thành có người chết, chắc là người của Phong Lôi môn phải không?"

"Ngươi..." Phong Ngạn hợp quạt xếp lại, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Không sai, đúng là người của Phong Lôi môn, gia chủ của Phong gia, Phong Hạo!

Phong Hạo còn là đại môn chủ Phong Lôi môn, đại bá của Phong Ngạn!

Phong Hạo chết, mọi người đều biết, nhưng rất ít người dám nhắc tới, không ngờ Diệp Lăng Thiên dám nói ra, làm cho Phong Ngạn cực kì tức giận.

"Xem ra ta nói đúng, người chết rồi thì nên ở nhà khóc tang, ngươi lại chạy đến đây tiêu dao khoái hoạt, người không biết còn cho rằng ngươi đang ăn mừng đâu.''

Diệp Lăng Thiên cười nói, thu được một ít tin tức hữu dụng.

Phong Lôi môn, được tạo thành từ hai đại gia tộc Phong gia và Lôi gia, cho tới nay, hai đại gia tộc thay phiên nhau chấp chưởng vị trí môn chủ.

Một vị môn chủ tử vong, đối với Phong Lôi môn mà nói, tổn thất to lớn.

Phong Hạo chết, người nào gây nên? Cừu gia động không được đối phương.

Chẳng lẽ bảo vật gì của Phong Lôi môn bị người để mắt tới rồi?

"Chẳng lẽ là... Lôi Nguyên châu!"

Trong ánh mắt của Diệp Lăng Thiên hiện lên vẻ suy tư.

Phong Lôi môn có một bảo bối, chính là Lôi Nguyên châu, châu này có thể tránh lôi đình, cực kì huyền diệu.

"Vậy Phong Hạo bị giết, chắc là do La Võng hoặc Vãng Sinh doanh ra tay."

Diệp Lăng Thiên âm thầm nói.

Việc này dính đến Dược Vương cốc.

La Võng và Vãng Sinh doanh, biết Thường Bách Thảo từng xuất hiện tại Dược Vương cốc, bọn họ nhất định sẽ tiến về Dược Vương cốc, bất quá muốn đi vào Dược Vương cốc, không phải chuyện dễ.

Dược Vương cốc thần bí khó lường, ẩn thế lánh đời, không có người trong cốc dẫn đường, người ngoài căn bản vào không được.

Bởi vì ở cửa vào thứ hai của Dược Vương cốc, có một hẻm núi lôi đình kinh khủng, Đại Tông sư bước vào, cũng phải rơi một lớp da.

Vừa lúc Lôi Nguyên châu có hiệu quả tránh sét, hai đại thế lực muốn bình yên tiến vào Dược Vương cốc, nhất định sẽ cướp đoạt Lôi Nguyên châu của Phong Lôi môn.

Nhưng không biết, Lôi Nguyên châu bị hai đại thế lực cướp chưa.

Đương nhiên, không thể loại trừ thế lực khác ra tay, dù sao không ít người muốn đi Dược Vương cốc, nhất là những lão nhân bị bệnh nặng quấn thân, gần đất xa trời.

Mọi người chung quanh, thần sắc quái dị, Diệp Lăng Thiên nói khó nghe, nhưng đúng là thật.

Phong Hạo chết rồi, Phong Ngạn không đi khóc tang thì cũng thôi, còn ở đây tiêu dao khoái hoạt, thật là kỳ hoa.

"Ngươi... Muốn chết!"

Trong mắt của Phong Ngạn, tràn ngập sát khí, lập tức xuất thủ, đám đệ tử Phong gia cũng nhanh chóng xông tới.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, một nhân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Lăng Thiên, chỉ thấy quyền cước tung bay, mấy chiêu qua đi, đánh ngã đám người Phong Ngạn.

"..."

Mọi người chung quanh khiếp sợ, nhìn chằm chằm người xuất thủ.

Đó là một thiếu niên mười tám tuổi, mặc một bộ trường bào màu xám, bên hông đeo một khối bảo ngọc, cầm một thanh trường kiếm kỳ quái trong tay, khí độ bất phàm, nhìn cực kì không đơn giản.

Người đến chính là Đường Nhược Ngu!

"Thanh kiếm này..."

Nữ tử váy đỏ nhìn trường kiếm trong tay Đường Nhược Ngu, trên mặt nhiều hơn một tia dị sắc.

"Ngươi... Ngươi là ai? Dám đánh bản thiếu, ngươi biết thân phận của ta không?"

Phong Ngạn nằm rạp trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, nhìn chằm chằm Đường Nhược Ngu.

Đường Nhược Ngu giẫm một chân trên ghế, ngạo nghễ nói: "Đường Môn, Đường Nhược Ngu."

"Cái gì? Đường... Đường Môn..."

Nghe xong hai chữ Đường Môn, đám người Phong Ngạn biến sắc.

Thần sắc của mọi người chung quanh cũng cứng đờ.

Tại Phong Lôi thành này, Phong Lôi môn coi như có chút nội tình, nhưng so sánh với đại phái Đường môn truyền thừa ngàn năm, Phong Lôi môn thật sự chẳng là cái gì.

"Đi mau!"

Phong Ngạn chật vật bò dậy, không lo được đau đớn trên người, vô cùng chật vật chạy khỏi nơi này.

Đám đệ tử Phong gia cũng vội vàng đào mệnh.

Diệp Lăng Thiên nhìn Đường Nhược Ngu, khẽ cười nói: "Đa tạ huynh đệ giải vây, tại hạ Diệp Lăng Thiên, gặp nhau là duyên, ta mời ngươi uống một chén."

Hắn đang suy nghĩ, làm sao để mưu đồ vật kia, hiện tại cơ hội tới.

Đường Nhược Ngu vội vàng ôm quyền, nói: "Không cần khách khí."

Nói xong liền trực tiếp ngồi bên cạnh Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhìn nữ tử váy đỏ, nói: "Mang rượu tới! Chỉ là trăm lượng bạc, dù ta không bỏ ra nổi, Đường huynh đệ vẫn có thể lấy ra."

Nữ tử váy đỏ nhẹ nhàng cười một tiếng, không nhiều lời nữa, để tiểu nhị đưa rượu lên cho hai người.

Rượu ngon bưng lên.

Diệp Lăng Thiên rót hai chén, nói với Đường Nhược Ngu: "Đường huynh đệ, đến cạn ly."

"Tốt!"

Đường Nhược Ngu hào sảng bưng chén rượu lên, cụng với Diệp Lăng Thiên, uống một hơi cạn sạch.

"Tiếp tục!"

Diệp Lăng Thiên rót rượu lần nữa.

Mấy chén về sau.

Đường Nhược Ngu hưng phấn nói: "Thoải mái!"

Hóa ra đây chính là giang hồ!

Trong bốn biển đều là huynh đệ, một vò rượu ngon, mấy đĩa đồ ăn, sảng khoái!

Đường Nhược Ngu tựa hồ nghĩ tới cái gì, không khỏi nói: "Diệp huynh, làm sao tên của ngươi nghe rất quen tai? Đúng rồi, trùng tên với tam công tử bại gia của Thiên môn.''

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Trong thiên hạ, trùng tên trùng họ rất nhiều, không có gì lạ."

"Nói cũng đúng! Ta thấy Diệp huynh khí độ bất phàm, phong độ nhẹ nhàng, không thể nào là bại gia tử."

Đường Nhược Ngu gật đầu, không suy nghĩ nhiều.

Diệp Lăng Thiên lại kêu thêm mấy bầu rượu ngon.

Hoán Sa lâu, bên trong một gian nhà.

"Cảm giác thế nào?" Phía sau bình phong, truyền ra một thanh âm êm ái.

Nữ tử váy đỏ lắc đầu nói: "Diệp Lăng Thiên cho ta cảm giác chẳng ra sao cả, cái miệng không kiêng nể gì, háo sắc thành tính, đầu óc bình thường, khó thành đại sự, đúng như lời đồn. Thay vì nói Diệp Lăng Thiên, ta thấy có một người khác sẽ làm cho ngươi hứng thú.''

"Ồ?" Nữ tử phía sau bình phong hơi hiếu kỳ.

Nữ tử váy đỏ nói: "Đường môn Đường Nhược Ngu."

Nữ tử phía sau bình phong tán thưởng: "Đường Nhược Ngu? Tên quái thai của Đường môn sao? Trời sinh thần lực, thiên phú tuyệt hảo, chưa đến mười tám tuổi đã tiến vào Tông sư, đúng là không đơn giản."

Nữ tử váy đỏ nói: "Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm cũng nằm trong tay gã."

Nữ tử phía sau bình phong nhẹ giọng nói: "Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm, một trong những thần binh của Đường Môn, xếp hạng thứ mười ba trên Danh Kiếm phổ, xem ra Đường Môn rất xem trọng đối phương."

Nữ tử váy đỏ trầm ngâm nói: "Có lẽ sau này sẽ gặp mặt, người này mới bước vào giang hồ, tâm tư đơn thuần, nếu lợi dụng được, sẽ bớt rất nhiều chuyện."

"Vậy phải xem gã có tư cách đến trước mặt ta hay không.''

Phía sau bình phong, một nữ tử dáng vóc uyển chuyển, phong hoa tuyệt đại đi ra, nàng đeo khăn mỏng che mặt, cả người lộ ra vẻ thần bí…

Bạn đang đọc [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết của Cô Sơn Phóng Ngưu Oa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    54

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!