'Bịch!'
Vài chén rượu vào trong bụng, khuôn mặt Đường Nhược Ngu đỏ bừng, đầu choáng váng, gục ngã xuống bàn, say khướt.
"Đường Nhược Ngu!" Diệp Lăng Thiên đẩy Đường Nhược Ngu.
"Diệp huynh, uống nào!" Đường Nhược Ngu đột nhiên ngồi dậy, lại bịch một tiếng ngã xuống.
Diệp Lăng Thiên thấy thế, không khỏi vui lên, khua tay gọi nữ tử váy đỏ: "Mỹ nữ, tính tiền!"
Mỹ nữ váy đỏ cười đi tới, nói: "Bốn bầu rượu ngon, sáu đĩa đồ nhắm, cộng thêm phí các tỷ muội biểu diễn, hết thảy 108 lượng, thêm tiền thế chấp một trăm lượng, tổng hai trăm linh tám lượng, lấy công tử 200 lượng thôi.''
"Hai trăm lượng? Mắc vậy sao." Diệp Lăng Thiên khẽ nhíu mày.
Nữ tử váy đỏ cười duyên nói: "Tiền phí của Hoán Sa lâu vốn như thế, già trẻ không gạt."
"Không tiền thì đừng tới đây, ăn uống no đủ lại chê đắt, buồn cười chết ta."
"Thứ nghèo kiết hủ lậu, cực khổ làm được mấy lượng bạc, đã thấy mình rất có tiền, chạy tới đây làm mất mặt."
"Còn bài đặt nói mình vung tiền như rác, hiện tại xem ra, ngay cả mười mấy lượng cũng không có.''
Đám người chung quanh lên tiếng châm chọc, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, dám mắng bọn ta là lão già thô tục, còn ngươi thì sao? Bọn ta có tiền, thì có thể tới đây học đòi văn vẻ.
Nếu không tiền, ngay cả tư cách học đòi văn vẻ cũng không có!
"Chỉ là hai trăm lượng bạc, bản công tử trả nổi.'' Diệp Lăng Thiên không để ý nói.
Chỉ thấy hắn sờ mó trong ngực... Kết quả không có cái gì.
"Tiền đâu của ta đâu?" Diệp Lăng Thiên nhíu mày lại.
"Ha ha ha! Cười chết lão tử, thật tới đây ăn cơm chùa." Đám người cười ha hả.
Nữ tử váy đỏ cười tủm tỉm nói: "Công tử, ăn uống tại Hoán Sa lâu, trả không nổi, sẽ bị đánh gãy tay gãy chân nha."
Diệp Lăng Thiên vươn tay vơ vét Đường Nhược Ngu một phen, cuối cùng tìm ra ngân phiếu một ngàn lượng.
Hắn tiện tay cầm hai tấm để lên bàn, sau đó tham ô số còn lại: "Ai nói bản công tử không có tiền? Cái này không phải tiền sao?''
"Vô sỉ."
"Cường đạo."
"Không muốn mặt."
"..."
Đám người chung quanh thấy hàng loạt thao tác của Diệp Lăng Thiên, trực tiếp trợn tròn mắt.
Thừa dịp người ta uống say, lấy tiền của người ta trả phí, còn bỏ vào trong túi của mình, thật quá vô sỉ.
Diệp Lăng Thiên liếc mắt nhìn đám người, nói: "Các ngươi biết cái gì? Thiếu niên này mới hành tẩu giang hồ, không biết lòng người hiểm ác, còn mang theo nhiều tiền như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị kẻ xấu để mắt tới, ta là bằng hữu của hắn, lấy tiền của hắn chỉ vì tốt cho hắn mà thôi.''
"..." Đám người yên lặng nhìn Diệp Lăng Thiên, tiền của người Đường môn cũng dám cầm, ngươi thật can đảm.
Nữ tử váy đỏ cười nói: "Hoán Sa lâu chỉ nhìn tiền, về phần công tử lấy tiền từ đâu, chúng ta không để ý."
"Hiểu chuyện." Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng gật đầu.
'Chát!' Hắn lập tức tát bờ mông của nàng một cái, thanh âm thanh thúy vang lên, co dãn kinh người, xúc cảm mười phần.
Cái mông đau nhói, nữ tử váy đỏ xù lông, căm tức nhìn Diệp Lăng Thiên: "Ngươi..."
"Ha ha ha! Bản công tử có tiền!"
Diệp Lăng Thiên móc ra một tờ ngân phiếu trăm lượng để lên bàn, nghênh ngang rời khỏi Hoán Sa lâu.
Nữ tử váy đỏ nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Lăng Thiên, vô cùng tức giận, hắn quả thật là lưu manh.
"Ùng ục!"
Đám người chung quanh nhìn chằm chằm bờ mông của nữ tử váy đỏ, âm thầm nuốt nước miếng, hận mình không phải là người xuất thủ.
Thử hỏi những nam nhân tới đây, chỉ vì học đòi văn vẻ sao? Bọn họ để mắt tới cô nương Hoán Sa lâu mà thôi.
Loại cảm giác muốn mà không được, làm cho bọn họ nổi lên dục vọng chinh phục, mãnh liệt chưa từng có.
… …
Bên trong một con hẻm nhỏ.
"Tiểu tử, không phải ngươi rất ngông cuồng sao? Bây giờ câm rồi?''
Phong Ngạn dẫn theo mười đệ tử Phong gia, bao vây Diệp Lăng Thiên, đám người cầm binh khí trong tay, đằng đằng sát khí.
Diệp Lăng Thiên cười nói: "Không cần nói nhảm với một người chết.''
"Đáng tiếc người chết là ngươi, giết hắn." Phong Ngạn tràn đầy sát khí, phất tay hạ lệnh.
Đám người vung binh khí, phóng tới Diệp Lăng Thiên.
'Xoẹt xẹt!' Thân ảnh Diệp Lăng Thiên lóe lên, máu tươi bắn tung tóe.
"Ah!!!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mười đệ tử Phong gia che cổ, ngã trên mặt đất, máu tươi từ cổ phun ra ngoài, toàn bộ tử vong.
Diệp Lăng Thiên xuất hiện trước mặt Phong Ngạn, tiện tay bóp cổ của gã.
"Ngươi..."
Phong Ngạn giật mình, lộ ra vẻ kinh hoảng, bị dọa sợ vỡ mật, gã không nghĩ tới mười đệ tử Phong gia đồng thời xuất thủ, lại bị người này giết chết hết.
Diệp Lăng Thiên tiện tay nhất Phong Ngạn lên, bàn tay hơi dùng sức.
"Ta... Ta là thiếu gia Phong gia, nếu ngươi dám đụng đến ta…" Phong Ngạn sợ hãi mở miệng.
'Răng rắc!'
Không đợi Phong Ngạn nói xong, Diệp Lăng Thiên bóp gãy cổ của gã.
Tiện tay vứt thi thể Phong Ngạn xuống đất, Diệp Lăng Thiên cười đi ra hẻm nhỏ, như thể chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến hắn nửa xu.
Phong Lôi môn nguy cấp, môn chủ chết rồi, chết thêm mấy đệ tử, không phải rất bình thường sao?
Trên đường lớn, đám người tụ tập trước vách tường, chăm chú xem bố cáo.
"Phong Lôi môn mời cao thủ võ lâm, thù lao phong phú, các vị có thể tới thử.''
"Thử? Chê mạng quá dài sao?''
"Phong Lôi môn bị không ít cường giả để mắt tới, ai dám đi? Trừ phi không muốn sống."
"Nghe đồn, đêm nay sẽ có một trận ác chiến tại Phong Lôi môn, cho nên nhị môn chủ Lôi Sùng mới mời nhân sĩ võ lâm, liên thủ chống đỡ địch nhân.''
"Thù lao rất phong phú, đáng tiếc chúng ta không có mạng để dùng, xem kịch thì được rồi.''
Đám người nhỏ giọng giao lưu.
Ngay cả Phong Hạo cũng chết rồi, cừu gia của Phong Lôi môn, mạnh đến mức không hợp thói thường, ai dám tuỳ tiện lội vũng nước đục này?
Diệp Lăng Thiên nhìn bố cáo, trên mặt lộ ra nụ cười.
Xem ra cần phải đi Phong Lôi môn một chuyến, Lôi Nguyên châu còn chưa bị lấy, không thì tình hình của Phong Lôi môn sẽ không tới mức như thế.
Không thể bỏ lỡ Lôi Nguyên châu, cũng không thể bỏ lỡ chân nguyên của mấy vị Tông sư.
… …
Phong Lôi môn.
Ở tại bắc thành, mấy chục trạch viện cổ lão, sắp xếp theo thứ tự, khí thế như hồng, đại khí bàng bạc, trong phạm vi một trăm mét, rất ít người dám tới gần, khiến nơi đây có vẻ lạnh lẽo và kiềm chế.
Nhất là bây giờ, tình thế cực kì khẩn trương, bách tính bắc thành không dám ra ngoài, sợ gặp phiền phức.
Trước một tòa đại trạch, nơi đây là chủ trạch của Phong Lôi môn.
Cửa chính chủ trạch mở rộng, hai con sư tử đá đứng lặng trước cửa, bảng hiệu treo trên cao, đề ba chữ Phong Lôi môn, rồng bay phượng múa, khí thôn sơn hà, làm cho người ta cảm thấy áp bách vô hình.
Diệp Lăng Thiên mặc áo bào đen, đeo mặt nạ, cầm một thanh trường kiếm bọc vảy, xuất hiện trước cửa đại trạch.