"..."
Lôi Sùng trầm tư suy nghĩ, nhìn chằm chằm Đường Nhược Ngu, thiếu niên này không giống những người Đường môn kia, nhìn như một trẻ con miệng còn hôi sữa.
Bất quá một trẻ con miệng còn hôi sữa, sao lại cầm được chí bảo Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm của Đường môn?
Trong lúc nhất thời, y nhìn không thấu Đường Nhược Ngu.
"Ồ! Trông ngươi như một cao thủ, muốn luận bàn với ta không?''
Ánh mắt Đường Nhược Ngu rơi lên người Diệp Lăng Thiên, gã cảm thấy hắc y nhân này cực kì không đơn giản, hắn đeo mặt nạ, nhìn rất thần bí, đoán chừng thực lực không yếu.
Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói: "Không hứng thú."
Đường Nhược Ngu không hỏi thêm nữa, tiếp tục uống trà.
Nửa canh giờ trôi qua.
Sấm sét vang dội, cuồng phong gào thét, hạt mưa rơi xuống.
Lôi Sùng an bài tốt mọi chuyện.
Trong cả viện, chỉ còn lại ba người Diệp Lăng Thiên.
'Ầm, ầm!'
Đột nhiên, tiếng sấm nổ càng thêm to lớn, cơn mưa rào tầm tã.
Vẻ mặt Lôi Sùng nghiêm túc, nhìn chòng chọc cửa chính, y biết rõ địch nhân đã đến.
Toàn bộ đại trạch đã bị bao vây, nhiều nơi khác đều có cao thủ.
Đường Nhược Ngu nắm chặt trường kiếm, chậm rãi đứng dậy, nhìn thoáng qua y phục của mình, nói: "Ta không thích mưa, ướt cả y phục, nhưng cao thủ sắp xuất hiện rồi, thật chờ mong."
Nói đến đây, trong mắt của gã tràn ngập ý chí chiến đấu và hưng phấn.
Lôi Sùng nhìn Đường Nhược Ngu, nói: "Nếu đêm nay, Phong Lôi môn vượt qua được kiếp nạn này, ta nguyện ý cho các hạ một vạn lượng bạc, để các hạ đổi bộ quần áo tốt nhất.''
"Một lời đã định." Đường Nhược Ngu nghe vậy, hai mắt sáng lên.
"Ha ha ha! Tốt!" Lôi Sùng cười to nói.
Không cần biết Đường Nhược Ngu, Diệp Lăng Thiên có mục đích gì, hiện tại hai người dám đứng chung một chỗ với y, vậy đã đầy đủ rồi.
'Ầm, ầm!'
Một đạo sấm sét chói mắt từ trên trời cao đánh xuống, một cây đại thụ trong viện bị đánh nát.
'Ầm!'
Cửa lớn đồng thời bị một cỗ lực lượng kinh khủng đánh bay, vọt thẳng tới ba người Diệp Lăng Thiên.
Lôi Sùng bước ra một bước, trường đao trong tay bổ xuống, cửa lớn bị chém vỡ nát, hai mắt trở nên vô cùng lăng lệ.
Hơn mười hắc y nhân đi đến, cầm binh khí lạnh lẽo trong tay, người dẫn đầu là một nam tử độc nhãn, cõng một thanh quái kiếm màu trắng bạc, thân kiếm uốn lượn như rắn, khí tức trên người cực kì cường hãn, là một vị Tông sư trung kỳ.
Mưa to như trút nước, tiếng sấm rền rĩ.
Lôi Sùng nắm chặt trường đao, nhìn chăm chú nam tử độc nhãn, trầm giọng nói: "La Võng Địa tự tam đẳng, Ngân Xà!"
"Cái gì? Người này là sát thủ cấp Địa tự? Không ngờ mới vào giang hồ, đã gặp phải người mạnh như thế, nhất định phải đánh một trận."
Đường Nhược Ngu nghe xong, lập tức vô cùng hưng phấn.
Gã tiến lên, nhiệt huyết sôi trào, nói với Lôi Sùng: "Lôi môn chủ, giao người này cho ta."
Lôi Sùng ngạc nhiên, vị này thật sự đến tìm người luận bàn? Làm sao cảm thấy là lạ.
Bất quá y không suy nghĩ nhiều, gật đầu nói: "Được!"
Y cũng muốn xem Đường Nhược Ngu có thực lực gì, lại cầm được Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm của Đường môn, chắc chắn sẽ không đơn giản.
Ngân Xà nhìn trường kiếm trong tay Đường Nhược Ngu, nói: "Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm, tiểu gia hỏa của Đường môn."
Đường Nhược Ngu phi thân lên, bay tới trước mặt Ngân Xà, ôm quyền nói: "Đường môn, Đường Nhược Ngu."
"Gia hỏa phiền phức."
Ngân Xà lạnh giọng nói, trong mắt lóe lên một đạo huyết quang, trường kiếm sau lưng đột nhiên ra khỏi vỏ, chém Đường Nhược Ngu một kiếm.
Kiếm khí cường đại đánh tới, âm trầm bá đạo, Đường Nhược Ngu lập tức tránh né, lùi nhanh lại mười mét.
"Kiếm thật nhanh!"
Đường Nhược Ngu sờ soạng khuôn mặt của mình, đã bị vạch ra một vết thương nhàn nhạt, máu tươi chảy xuống, bị mưa to cọ rửa.
Đường Nhược Ngu hưng phấn dị thường, loại cảm giác này thật quá kích thích, mấy lão gia hỏa Đường môn kia quả nhiên nói không sai, trong giang hồ, thật rất nhiều cao thủ.
"Tông sư sơ kỳ... Thú vị!"
Ngân Xà xuất kiếm lần nữa, giết tới Đường Nhược Ngu.
"Rất tốt, ta muốn xuất thủ."
Đường Nhược Ngu lật tay cấm Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm xuống đất, nắm chặt nắm đấm, đánh ra một quyền.
'Ầm!'
Nắm đấm hung hăng đánh lên Ngân Xà kiếm, một cỗ sức mạnh đáng sợ bộc phát, mặt đất chấn động, đá bạch ngọc lát sàn nhao nhao nổ tung, nước mưa phiêu tán rơi rụng.
'Ầm!'
Cự lực cường đại phản chấn, Ngân Xà bị đẩy lui mười mấy mét, đụng nát một cây cột đá, mới dừng lại.
"Thất Thương quyền!"
Ngân Xà phun ra một ngụm máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Một gia hỏa Tông sư sơ kỳ, vậy mà dùng một quyền đánh lui mình.
Vừa rồi một quyền kia, uy lực cực kì cường hãn, làm cho nam tử độc nhãn vô cùng kiêng kỵ.
Thất Thương quyền của Đường môn vốn bá đạo, nhưng từ tay thiếu niên này thi triển ra, còn đáng sợ hơn nữa, thiếu niên này phảng phất như trời sinh thần lực, bạo phát ra uy thế cực kỳ cường hãn.
"Lại… Mạnh như vậy..."
Lôi Sùng thấy vậy, thần sắc chấn động, lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Theo Ngân Xà nói, Đường Nhược Ngu chỉ có tu vi Tông sư sơ kỳ, vậy mà dùng một quyền đánh bay Ngân Xà Tông sư trung kỳ, thật sự kinh khủng.
Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói: "Nghe nói Đường môn có một quái thai, trời sinh thần lực, thiên phú tuyệt hảo, mười tám tuổi đã đạt tới Tông sư, xem ra lời đồn không giả, quả thật có chút thực lực."
Lôi Sùng đắng chát cười một tiếng, trường giang sóng sau đè sóng trước! Thiên hạ thời nay là của người trẻ.
Bất quá Đường Nhược Ngu mạnh như thế, Diệp Lăng Thiên lại nói chỉ có chút thực lực?
Như vậy mà chỉ được coi như chút thực lực sao? Phải là mạnh đến mức không hợp thói thường mới đúng.
Nghĩ tới đây, Lôi Sùng không khỏi nhìn về phía Diệp Lăng Thiên, có lẽ người này mạnh hơn!
"Ồ! Vậy mà đỡ được Thất Thương quyền của ta, quả nhiên là cao thủ."
Đường Nhược Ngu vô cùng phấn chấn, ngay cả trong Đường môn, rất ít Tông sư trung kỳ đỡ được một quyền của mình, tên Ngân Xà này lại đỡ được, quá thú vị.
"Lại đến!"
Đường Nhược Ngu nắm chặt nắm đấm, xông thẳng tới Ngân Xà.
Ngân Xà lạnh lùng nhìn, trong mắt tràn ngập sát khí, nhưng gã cũng biết rõ quyền pháp của Đường Nhược Ngu quá mức bá đạo, không dám ngạnh kháng, chỉ có thể thi triển Ảnh Sát thuật, không ngừng tránh né, tìm kiếm cơ hội xuất thủ.
Quyền pháp bá đạo, cần hội tụ lực lượng toàn thân, đánh ra uy lực cường hãn kinh thế hãi tục, cho nên tốc độ sẽ chậm lại, tiêu hao cũng rất to lớn.
Chỉ cần tìm được cơ hội, không khó đánh bại Đường Nhược Ngu trong nháy mắt.
Ngân Xà hóa thành tàn ảnh, xuất hiện tại nhiều chỗ khác nhau, tốc độ cực nhanh, quỷ dị khó lường, người tầm thường gặp phải gã, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Lôi Sùng ngưng trọng nói: "Đây là Ảnh Sát thuật sao? Quả nhiên quỷ dị, quyền pháp bá đạo cường hãn, nhưng tốc độ chậm hơn nửa nhịp, chỉ sợ tiếp theo sẽ bất lợi."
Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói: "Không đơn giản như vậy. Đúng là Thất Thương quyền bá đạo, lúc thi triển ra sẽ dẫn đến tốc độ giảm bớt, nhưng đừng quên, Đường Môn còn có một bộ thân pháp."
"Thất Tuyệt bộ!"
Lôi Sùng chợt nghĩ đến cái gì, ánh mắt ngưng tụ, nói ra tên bộ pháp kia.
Thất Tuyệt bộ phối hợp Thất Thương quyền, hiệu quả nghịch thiên.
Người Đường môn, am hiểu cơ quan, ám khí, dùng độc, trông giống một sát thủ hơn, bởi vậy trên vấn đề thân pháp, bọn họ nhất định cực kì chú trọng.