"Vị bằng hữu này, tới đây có chuyện gì?"
Một vị hộ vệ khách khí hỏi.
Diệp Lăng Thiên hờ hững nói: "Lôi môn chủ mở rộng cửa, mời nhân sĩ võ lâm, ta đến uống chén rượu."
Hộ vệ nghe xong, thần sắc lập tức trở nên vô cùng cung kính, vội vàng nói: "Mời các hạ vào trong!"
Bây giờ thế cục Phong Lôi môn nguy cấp, mặc dù Lôi Sùng đã đưa ra tài nguyên lớn, mời các vị cao thủ bốn phương, nhưng căn bản không ai dám đến Phong Lôi môn.
Ngày bình thường, không ít thế lực giao hảo với Phong Lôi môn, kết quả đến thời khắc mấu chốt, những thế lực đó đều lựa chọn xem kịch, chớ nói chi đến đây tương trợ, khiến cho người ta thổn thức.
Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng gật đầu, đi vào bên trong đại trạch.
Tiến vào đại trạch.
Hắn nhìn thấy một cái sân nhỏ khí phái hào hoa, bên trong có một cái ao nước, một mảnh rừng trúc, một hoa viên, mặt đất lót đá ngọc trắng, hoa văn hiển hiện, vô cùng tinh mỹ.
Trong sân, một vị nam tử trung niên mặc tử kim trường bào, dáng vóc khôi ngô, thần sắc cương nghị, đang đánh cờ một mình.
Người này chính là nhị môn chủ Lôi Sùng, tu vi Tông sư sơ kỳ.
Một đời Tông sư, nhìn khắp giang hồ, đã là một người cực kỳ đáng sợ, nhìn chung toàn bộ Phong Lôi thành, cao thủ Tông Sư không tới ba vị.
Vì sao các thế lực như Thiên môn có thể truyền thừa đến ngàn năm, không ai dám trêu chọc?
Bởi vì đại thế lực truyền thừa xa xưa, nội tình cường hãn, chẳng những có Tông sư tọa trấn, còn có Đại Tông sư đáng sợ hơn.
Phải biết, mỗi một vị Đại Tông sư, đều có thể quyết định sự hưng suy của một cái thế lực, cực kì bất phàm.
Đúng là Tông sư không bằng Đại Tông sư, nhưng có thể khai tông lập phái, thực lực của bọn họ cũng cực kì mạnh mẽ, không ai dám khinh thường.
Lôi Sùng đạt tới Tông sư sơ kỳ, tại Phong Lôi thành, chỉ có hai người có thể đánh với y một trận, một vị là Phong Hạo đã chết, một vị khác thì là thành chủ.
Thấy Diệp Lăng Thiên, Lôi Sùng chậm rãi để quân cờ xuống, ôm quyền nói: "Các hạ đến ngay lúc này, thật làm cho Lôi mỗ kinh ngạc."
Diệp Lăng Thiên nói: "Thiên hạ náo nhiệt, đều vì lợi mà đến, không cần kinh ngạc."
Lôi Sùng gật đầu nói: "Nói không sai, bất quá thù lao của Lôi mỗ chỉ là tiền tài, hấp dẫn được người bình thường cũng không lạ, nhưng không cách nào hấp dẫn các hạ, nếu cần thứ gì khác, các hạ tự nhiên nói.''
Diệp Lăng Thiên nói: "Ta muốn Lôi Nguyên châu."
"Lôi Nguyên châu... Thì ra các hạ có chung mục tiêu với những người khác."
Lôi Sùng nghe vậy, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói: "Ta khác bọn chúng."
"Khác?" Lôi Sùng nghi ngờ nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nói: "Những người kia muốn lấy Lôi Nguyên châu, còn muốn diệt Phong Lôi môn, ta muốn lấy Lôi Nguyên châu, nhưng sẽ giúp ngươi giết những người kia."
Lôi Sùng nghe xong, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Y nhìn chăm chú Diệp Lăng Thiên, trầm ngâm nói: "Đại họa lần này, bắt nguồn từ Lôi Nguyên châu, nếu ta chủ động giao nó ra, có khả năng vượt qua đại họa. Nhưng ta không cam tâm, đại ca bị giết, Phong Lôi môn tuyệt đối không thỏa hiệp, nếu các hạ giúp ta giết những người kia, ta sẽ chắp tay đưa Lôi Nguyên châu lên, chỉ là…''
"Ngươi hoài nghi thực lực của ta." Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
Lôi Sùng không phản bác, lại nói: "Chắc các hạ chưa biết địch nhân của chúng ta, là La Võng, Vãng Sinh doanh, Đường môn, tu vi của đại ca đã đạt đến Tông sư trung kỳ, còn không thể chống cự... Không phải ta hoài nghi thực lực của các hạ, mà là cục diện này rất khó đối phó."
Nói đến đây, tâm tình của Lôi Sùng có chút tuyệt vọng.
Đêm nay quyết định tử chiến đến cùng, cho nên sớm đã an trí xong các đệ tử Phong Lôi môn, hiện tại bên trong Phong Lôi môn, chỉ có y và mấy vị trưởng lão tọa trấn.
Đánh một trận xong, Phong Lôi môn sẽ hoàn toàn biến mất, y biết mình sẽ chết.
Dù sao phải đối mặt với các thế lực khổng lồ trong giang hồ.
Phong Lôi môn giao hảo với rất nhiều thế lực, nhưng không ai dám đứng ra, Lôi Sùng cũng không kinh ngạc hay trách bọn họ, y chỉ hi vọng bọn họ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thì tốt lắm rồi.
Diệp Lăng Thiên nói: "Đánh cược một lần, kết quả thế nào, ngươi cũng không lỗ."
Lôi Sùng nhìn Diệp Lăng Thiên một lúc lâu, sau đó thoải mái cười nói: "Cũng đúng, đánh cược một lần, vô luận thế nào, ta cũng không thua thiệt."
Vốn là bại cục sắp chết, nếu người này thật có thực lực đó, chém giết hết thảy địch nhân, tự nhiên cũng có thể nhẹ nhõm lấy Lôi Nguyên châu đi.
Nhưng đối phương còn đứng đây bàn luận, nếu không muốn vật khác, thì chính là muốn đục nước béo cò.
Bất quá hết thảy để không đáng kể, loại cục diện này, đối phương thật sự có thể đục nước béo cò, lấy Lôi Nguyên châu đi, đó chính là bản sự của hắn, ít nhất tốt hơn để những người kia lấy được rất nhiều.
"Thừa dịp còn sớm, không bằng chúng ta đánh mấy ván cờ?" Lôi Sùng khẽ cười nói.
Diệp Lăng Thiên tiến lên, ngồi xuống vị trí đối diện Lôi Sùng, hai người bắt đầu đánh cờ.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Hai người đánh ba ván.
Ba ván, Diệp Lăng Thiên toàn thắng.
Lôi Sùng khẽ thở dài: "Kỳ nghệ cảu các hạ cao siêu, Lôi mỗ cam bái hạ phong."
"Lòng rối loạn, dễ dàng đi nhầm."
Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói, hắn nhìn sắc trời, vô thanh vô thức, màn đêm đã buôn xuống, mây đen che trời, cực độ đè nén, trời sẽ mưa.
"Môn chủ!"
Mấy vị trưởng lão đi tới, một vị trong đó cầm trường đao đưa cho Lôi Sùng.
Lôi Sùng nhận trường đao, cười nói: "Thanh đao này, nhiều năm rồi chưa uống máu, qua đêm nay, chắc sẽ không còn cơ hội để cầm nó nữa.''
'Kẹt kẹt!'
Đúng lúc này, cửa đại trạch bị đẩy ra.
Đám người Lôi Sùng nhìn qua, nghĩ rằng địch nhân đến, thấy một thanh niên mặc trường bào màu xám đi đến.
Người tới chính là Đường Nhược Ngu.
"Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm, người của Đường môn!"
Lôi Sùng nhìn chòng chọc vào Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm, Đường đôn ra tay đầu tiên sao?
Tối hôm qua, người Đường môn có hiện thân, đáng tiếc Lôi Nguyên châu ở trên người y, lúc dó y ở ngoài thành, cho nên ba đại thế lực không đoạt được Lôi Nguyên châu.
Hôm nay y trở lại Phong Lôi môn, ba đại thế lực chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Mấy vị trưởng lão nghiêm túc, nắm chặt binh khí, dự định tùy thời xuất thủ.
Phía trước mười mét, Đường Nhược Ngu dừng chân, ôm quyền nói: "Tại hạ Đường Nhược Ngu, nghe nói Phong Lôi môn gặp nạn, nên tới đây xem."
Lôi Sùng nghe vậy, thần sắc sững sờ, không hiểu ý của Đường Nhược Ngu, chắp tay nói: "Các hạ tới đây vì Lôi Nguyên châu sao?"
Có một vị lão gia tử của Đường môn sắp không được, nhu cầu cấp bách tiến vào Dược Vương cốc tìm y, cũng là nguyên nhân Đường môn để mắt tới Lôi Nguyên châu.
Đường Nhược Ngu khua tay nói: "Lôi Nguyên châu? Không có hứng thú, ta mới vào giang hồ, chỉ muốn kiến thức cao thủ, vừa lúc nghe đêm nay sẽ có không ít cao thủ tới đây, ta muốn luận bàn với bọn họ.''
Mới vào giang hồ, chỉ muốn kiến thức thực lực của các cao thủ trong giang hồ.
Lôi Sùng hiểu ra, sắc mặt quái dị.
Đường Nhược Ngu không để ý đến Lôi Sùng, nghênh ngang ngồi xuống một bên, trực tiếp cầm ấm trà lên, vội vã rót đầy một chén, uống một hớp cạn sạch.
Miệng còn lầm thầm nói: "Tên Diệp Lăng Thiên kia thật ghê tởm, ta coi hắn như bằng hữu, hắn vậy mà thừa dịp ta uống say, trộm ngân phiếu của ta, giang hồ quả nhiên hiểm ác."