Chương 65: [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

Thật khéo, ngươi lại biết hô dừng tay

Phiên bản dịch 7111 chữ

'Keng, keng!'

Hai loại kiếm khí đối bính nhau, sân rộng bị san thành bình địa, mặt đất nứt ra, thủng trăm ngàn lỗ.

Trên bầu trời, băng tuyết không ngừng bay xuống, mặt đất kết băng lần nữa, vô cùng rét lạnh.

Cũng không lâu lắm.

Triệu Sơn Hà mở to mắt, thân thể run lên, trong mắt hiện lên từng đạo băng tuyết, những băng tuyết này nhanh chóng hóa thành kiếm khí, tỏa sáng lấp lóe.

'Phốc!'

Triệu Sơn Hà phun một ngụm máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, khí tức trên người cực kì lộn xộn, đã bị thương.

"Tuyết Lạc Phàm Trần, Tuyết Lạc Tâm Kinh!"

Triệu Sơn Hà nhìn chăm chú Diệp Lăng Thiên, trong mắt nhiều hơn mấy phần chấn kinh, người này cầm Thính Vũ kiếm của Tuyết Kiếm Tiên thì cũng thôi đi, còn biết cả Tuyết Lạc Tâm Kinh.

Phải biết, Tuyết Lạc Tâm Kinh chính là công pháp chí cường của Mộc Tuyết Ly.

Hắn đến cùng có quan hệ gì với Tuyết Kiếm Tiên?

"Sơn Hà Kiếm Tâm, không tệ." Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

"Ta thua rồi."

Triệu Sơn Hà thở dài nói, vừa dứt lời, thân thể chợt xuất hiện lít nha lít nhít vết kiếm, máu tươi tràn ra, nhuộm đỏ toàn thân.

Diệp Lăng Thiên hờ hững nói: "Bại thì bại, không nhất định sẽ chết, ngươi còn cơ hội để chạy trốn.''

Triệu Sơn Hà lắc đầu nói: "Tốc độ có nhanh hơn nữa, vẫn tránh không khỏi một kiếm kia của ngươi."

"Không thử thì sao biết? Nên có mộng tưởng, không thì khác cá ướp muối chỗ nào?"

Diệp Lăng Thiên cầm Thính Vũ kiếm trong tay, thần sắc đạm mạc đi về phía trước.

'Vù!'

Hắn xuất hiện trước mặt Triệu Sơn Hà trong nháy mắt, chém ra một kiếm.

Triệu Sơn Hà vung Sơn Hà kiếm ngăn cản.

'Keng!'

Hai thanh trường kiếm đối bính nhau, chung quanh không ngừng bạo tạc, Triệu Sơn Hà bị đẩy lui mười mấy mét, há miệng phun máu lần nữa.

Diệp Lăng Thiên tiếp tục tiến tới, ánh mắt băng lãnh, sát khí vô cùng lăng lệ.

'Vèo!'

Ngay lúc này, hai nữ tử phi thân đến, chính là Niệm Hồng Ngư và nữ tử đeo khăn che mặt, hai người cầm dù che mưa trong tay.

"Cút!"

Diệp Lăng Thiên quát lạnh, vung một kiếm đánh bay hai nữ.

Niệm Hồng Ngư phun ra một ngụm máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Nữ tử đeo khăn che mặt mạnh hơn, ổn định thân thể, nàng tiện tay vung lên, rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông, khí tức trên người tăng vọt trong nháy mắt.

"Kinh Hồng, xếp hạng thứ mười sáu trên Danh Kiếm phổ, dùng Thiên Ngoại Vẫn Thiết rèn đúc mà thành, tinh tế mềm mỏng, quỷ dị hay thay đổi, sát phạt vô hình, một thanh kiếm không tệ.''

Diệp Lăng Thiên nhìn về phía nhuyễn kiếm trong tay của nữ tử đeo khăn che mặt.

Nữ tử đeo khăn che mặt không nói nhảm nửa lời, xông thẳng tới Diệp Lăng Thiên, chiêu thức cực kì lăng lệ, mỗi một kiếm đều là sát chiêu.

Diệp Lăng Thiên bình tĩnh, chỉ dùng hai chiêu.

Chiêu thứ nhất, chém kiếm.

Chiêu thứ hai, đâm kiếm.

Nữ tử đeo khăn che mặt vừa nhào tới Diệp Lăng Thiên, liền bị một kiếm đánh bay.

Đâm kiếm theo sát tới, nữ tử đeo khăn che mặt lập tức chống đỡ.

Nhưng vô luận nàng chống đỡ thế nào, mũi kiếm từ đầu đến cuối đâm thẳng tới nàng.

Nàng không ngừng lui lại, bị động chống đỡ, tốc độ càng lúc càng nhanh.

'Xoẹt xẹt!'

Diệp Lăng Thiên đổi chiêu thức, vung kiếm lên, đánh bay Kinh Hồng kiếm, Thính Vũ kiếm lần nữa đâm tới cổ của nàng.

"Xin dừng tay!"

Nữ tử đeo khăn che mặt vội vàng mở miệng hô.

Thính Vũ kiếm dừng lại ngay trên cổ của nàng, hàn khí lạnh lẽo đánh tới, làm cho nàng rùng mình.

"Thật khéo, ngươi lại biết hô dừng tay, ta thật hiếu kì ai cho ngươi dũng khí đó." Diệp Lăng Thiên lãnh đạm nói.

Nữ tử đeo khăn che mặt vội nói: "Phương Ngoại Thiên và Tuyết Kiếm Tiên có chút nguồn gốc, xin các hạ nể mặt Tuyết Kiếm Tiên, tha cho chúng ta.''

"Thú vị! Ta vốn đã nể mặt của nàng ấy mới chưa giết các ngươi, không thì ngươi cho rằng, ngươi có tư cách gì đứng đây nói chuyện với ta?''

Diệp Lăng Thiên tiện tay thu hồi Thính Vũ kiếm.

Nữ tử đeo khăn che mặt thả lỏng một hơi, ôm quyền nói: "Đa tạ các hạ thủ hạ lưu tình."

"Thừa dịp ta chưa đổi ý, cút nhanh." Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.

Nữ tử đeo khăn che mặt không dám nhiều lời, hất tay thu hôi Kinh Hồng, quay đầu nói với Triệu Sơn Hà và Niệm Hồng Ngư: "Đi thôi!"

Ba người rời đi trong nháy mắt.

Diệp Lăng Thiên nhìn về phía Lôi Sùng: "Hiện tại ta lấy Lôi Nguyên châu được chưa."

Lôi Sùng không do dự chút nào, vội vàng nói: "Xin chờ chút."

Y vội vàng chạy tới một cái gốc cây trong viện, chuyển động cọc gỗ, một hạt châu từ bên trong lơ lửng bay ra.

Lôi Sùng cầm hạt châu đi tới Diệp Lăng Thiên, cung kính nói: "Dạ Kiêu đại nhân, đây là Lôi Nguyên châu."

Diệp Lăng Thiên tiện tay nhận lấy Lôi Nguyên châu, không để ý đến Lôi Sùng, quay người rời đi.

"Phù!"

Lôi Sùng thấy Diệp Lăng Thiên rời đi, trong lòng thả lỏng một hơi, nhìn đại trạch bị san thành bình địa, không khỏi đắng chát cười một tiếng.

Bất quá nghĩ đến sát thủ La Võng, người của Vãng Sinh doanh bị diệt toàn bộ, còn chết hai vị Tông sư hậu kỳ, một vị Tông sư trung kỳ, Lôi Sùng mừng thầm một trận.

Cái chết của Phong Hạo, thật ra là La Võng gây nên, lần này coi như báo được thù.

… …

Thời tiết Phong Lôi thành, biến ảo khó lường.

Một canh giờ trước còn sấm sét vang dội, mưa rào tầm tã, bây giờ ánh trăng trên đầu cành, sao lốm đốm đầy trời.

Trên đường lớn, người bán hàng rong dọn sạp hàng ra, bắt đầu lớn tiếng rao hàng, người tới người lui không ngừng, đường phố cực kì náo nhiệt.

Về phần chuyện của Phong Lôi môn ở bắc thành, bách tính căn bản không biết, đối với người bình thường mà nói, nuôi sống gia đình, một ngày ba bữa, ăn no mặc ấm mới là chuyện lớn nhất.

Bên trong một lữ điếm.

Đường Nhược Ngu từ từ mở mắt.

"Tỉnh rồi sao?"

Một thanh âm quen thuộc vang bên tai.

Đường Nhược Ngu nhìn thấy tên gia hỏa mà mình chán ghét.

"Diệp Lăng Thiên, tên trộm nhà ngươi!''

Đường Nhược Ngu tức giận nói, gia hỏa trước mắt không phải Diệp Lăng Thiên còn là ai? Ngân phiếu ngàn lượng của mình, bị hắn trộm mất.

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Ngươi chớ nói lung tung, Diệp mỗ không phải kẻ trộm."

"Không phải kẻ trộm? Vậy sao ngươi lấy ngân phiếu của ta?''

Đường Nhược Ngu lập tức đứng lên, vô cùng phẫn nộ.

Diệp Lăng Thiên kinh ngạc đánh giá Đường Nhược Ngu, không thể không nói, thể chất của tên gia hỏa này xác thực đặc biệt, đêm trước bị trọng thương, ngủ một giấc, sáng thức dậy nhảy nhót tưng bừng, cứ như tiểu cường.

Diệp Lăng Thiên cười tủm tỉm nói: "Ta lấy ngân phiếu của ngươi, bây giờ cứu ngươi một mạng, ngươi cảm thấy mình thua lỗ sao?"

Đường Nhược Ngu nghe vậy, không khỏi mộng, dời mắt nhìn xung quanh, nói: "Ngươi cứu ta?"

Gã còn nhớ rõ mình đánh với Thanh Diện Lang Vương một trận, kết quả bị ngược đánh, sau đó ý thức mơ hồ.

Diệp Lăng Thiên nói: "Không phải thì sao ngươi nằm ở đây?''

Chuyện này không liên quan đến hắn nửa xu, Đường Thất đưa Đường Nhược Ngu đến lữ điếm, sau đó thì rời đi.

Đường Nhược Ngu gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Vậy thì ta cám ơn ngươi."

Ngân phiếu một ngàn lượng, không phải số tiền nhỏ, nhưng không thể nào bằng mạng nhỏ của mình.

"Đúng rồi, ngươi cứu ta một mạng, chắc cũng biết chuyện gì xảy ra sau khi ta ngất đúng không?''

Đường Nhược Ngu vội vàng hỏi.

"Ta biết! Người của La Võng, Vãng Sinh doanh đều bị một người tên Dạ Kiêu giết, Phong Lôi môn vượt qua một kiếp." Diệp Lăng Thiên không để ý nói.

Bạn đang đọc [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết của Cô Sơn Phóng Ngưu Oa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    30

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!