Chương 66: [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

Cái tên xấu, còn giết người vô số

Phiên bản dịch 6899 chữ

"Bịch, bịch, bịch!"

Đường Nhược Ngu nghe xong, không khỏi đấm ngực dậm chân, vô cùng đau lòng.

"Ngươi sao vậy?"

Diệp Lăng Thiên nghi ngờ hỏi, thần sắc quái dị nhìn Đường Nhược Ngu, tiểu tử ngốc này thật không hợp thói thường.

Đường Nhược Ngu phẫn nộ nói: "Ta mới vào giang hồ, lại bị một sát thủ đánh cho không dậy nổi, còn không nhìn thấy cường giả, không nhìn thấy Dạ Kiêu đại danh đỉnh đỉnh... Dạ Kiêu, chính là thần tượng của ta."

Diệp Lăng Thiên bụm mặt theo bản năng, nói: "Cái tên xấu như thế, còn giết người vô số, sao lại trở thành thần tượng của ngươi?"

Đường Nhược Ngu lập tức phản bác: "Ngươi nói bậy, cái gì tên xấu? Dạ Kiêu chính là kiếm khách trong truyền thuyết, hắn cướp phú tế bần, chuyên giết ác nhân, là đại nhân vật lừng lẫy trong giang hồ.''

Diệp Lăng Thiên nghe vậy, thần sắc xấu hổ, kẻ nào truyền lời đồn như vậy?

Cướp phú tế bần, hắn làm lúc nào?

Ai dám bôi nhọ thanh danh của mình? Thật ghê tởm!

Diệp Lăng Thiên nói: "Ngươi mới vào giang hồ, không biết lòng người hiểm ác, ta nghe nói Dạ Kiêu giết không ít nhân sĩ chính đạo."

Đường Nhược Ngu lắc đầu nói: "Không thể nào, Dạ Kiêu giết người, sẽ không vô duyên vô cớ, nhất định do bọn chúng trêu chọc hắn, sát phạt quả đoán, khoái ý ân cừu, không hổ thần tượng trong lòng ta."

"Khụ, khụ!"

Diệp Lăng Thiên nghe đến nổi da gà, không muốn tiếp tục đàm luận vấn đề này.

Hắn nhìn Đường Nhược Ngu nói: "Phong Lôi môn vượt qua một kiếp, ngươi không đi lấy một vạn lượng bạc sao?"

"Đúng rồi! Tên gia hỏa Lôi Sùng kia đáp ứng cho ta một vạn lượng bạc, hiện tại ta đang cần tiền, chúng ta lập tức đi lấy."

Đường Nhược Ngu vội vàng lao xuống giường, cầm lấy Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm để bên cạnh, nhưng lại quên một chuyện, vì sao Diệp Lăng Thiên biết chuyện một vạn lượng bạc.

Diệp Lăng Thiên nhìn chằm chằm Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm, nói: "Thanh kiếm này không tệ."

Đường Nhược Ngu ngạo nghễ nói: "Còn phải nói, nó là chí bảo của Đường môn, Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm, xếp hạng thứ mười ba trên Danh Kiếm phổ."

Diệp Lăng Thiên trầm ngâm nói: "Chắc bán được giá tốt.''

Đường Nhược Ngu lập tức ôm chặt kiếm vào trong ngực: "Ngươi đừng đánh chủ ý lên kiếm của ta, trong thiên hạ, ít ai dám mua kiếm này, mà lại mua rồi cũng vô dụng, bởi vì ngoại trừ người đặc biệt của Đường môn, không ai rút ra được.''

"Ồ? Ngươi rút ra được sao?" Diệp Lăng Thiên trêu tức hỏi.

Đường Nhược Ngu lúng túng nói: "Hiện tại không rút ra được, nhưng sẽ có một ngày ta rút ra được."

Nhìn chung toàn bộ Đường môn, Đường Nhược Ngu chính là một tồn tại kỳ hoa, những người khác không dùng ám khí, thì dùng độc dược.

Nhưng Đường Nhược Ngu không muốn dùng mấy thứ đó, còn cảm thấy ám khí, độc dược quá mức âm hiểm, chỉ muốn đường đường chính chính đánh bại kẻ địch, cho nên gã thích dùng kiếm.

Kiếm khách, chính là thứ ngầu nhất, một người một kiếm, hành tẩu giang hồ, tiêu dao tự tại.

Từ lúc cầm thanh kiếm gỗ lên, Đường Nhược Ngu biết rõ, mình chính là một thiên tài kiếm đạo, tương lai nhất định sẽ trở thành một kiếm khách đại danh đỉnh đỉnh.

Trên thực tế, xác thực đúng như vậy, Đường Nhược Ngu có thiên phú kiếm đạo tuyệt hảo, từ nhỏ được Đại Tông sư tinh thông kiếm đạo mạnh nhất Đường môn, Kiếm Ma Đường Tuyệt Không thu làm đệ tử.

Chưa tới mười tám tuổi, Đường Nhược Ngu đã học xong tất cả bản lĩnh của sư phụ, xứng danh yêu nghiệt.

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm đúng là một thanh kiếm đặc biệt, cần tu luyện Thiên Hỏa Phạm quyết của Đường môn mới rút ra được, pháp quyết này rất khó tu luyện, trăm năm qua, chỉ có Đường Tuyệt Không tu luyện thành công, thiên phú của ngươi bất phàm, chắc cũng tu luyện thành công rồi.''

"Không sai, ta không rút kiếm, bởi vì ta còn chưa hiểu Bạt Kiếm thuật."

Vừa nói xong, Đường Nhược Ngu càng thêm xấu hổ, kiếm khách lại không thể rút kiếm, rất mất mặt.

Diệp Lăng Thiên không trào phúng Đường Nhược Ngu, chỉ nói: "Xem ra ngươi đang dưỡng kiếm, Kiếm Ma nắm giữ vô số kiếm chiêu, cực kì phức tạp, nếu ngươi dung hội được những kiếm chiêu kia, thì coi như kiếm đạo đại thành."

Rút kiếm, chỉ là một động tác đơn giản.

Nhưng người bình thường rút kiếm, tất nhiên hoàn toàn khác cao thủ rút kiếm.

Trong mắt cao thủ rút kiếm, sâm la vạn tượng, chất chứa vô số sát chiêu, cần thời gian lắng đọng, mới có thể bộc phát ra được uy thế đáng sợ nhất.

Đường Nhược Ngu nghe vậy, hai mắt sáng lên: "Sư phụ của ta cũng nói như thế. Không sai, ta có thể rút kiếm ra, nhưng tạm thời ta không có tự tin rút nó. Sư phụ nói, nếu ta không tự tin, thì có nghĩa Bạt Kiếm thuật chưa thành, kiếm này vĩnh viễn không thể ra khỏi vỏ!"

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Giang hồ sẽ cho ngươi dũng khí rút kiếm, không vội, đi lấy tiền quan trọng hơn."

Sau đó.

Diệp Lăng Thiên và Đường Nhược Ngu tiến về bắc thành.

Đường Nhược Ngu tìm tới Lôi Sùng, đối phương hào sảng cho gã một vạn lượng.

Vạn lượng ngân phiếu tới tay, Đường Nhược Ngu cực kì vui vẻ.

"Diệp Lăng Thiên, chúng ta đã có tiền, đi đâu đây?"

Đường Nhược Ngu hưng phấn nói, gã muốn ăn một bữa thật no, hôm qua bị thương, tiêu hao to lớn, phải hảo hảo bổ sung.

Diệp Lăng Thiên nói: "Ta dẫn ngươi đi một nơi."

Không lâu lắm.

Hắn dẫn Đường Nhược Ngu tới một cái sòng bạc, tên gọi Thiên Huyền!

"Sòng bạc?"

Đường Nhược Ngu nhìn thấy sòng bạc, sửng sốt một giây, vội vàng lắc đầu nói: "Ta không đi sòng bạc, ta muốn đi ăn cơm."

Diệp Lăng Thiên chân thành nói: "Không phải ngươi muốn kiến thức cao thủ sao? Bên trong sòng bạc này có cao thủ."

Hắn không nói đùa, trong này xác thực có một cao thủ, mà đối phương chính là mục tiêu của hắn, trong tay đối phương có một món đồ, hắn nhất định phải lấy được.

Lần này mượn tay của Đường Nhược Ngu, sẽ đơn giản rất nhiều.

Đường Nhược Ngu nói: "Ta không ngốc, một cái sòng bạc, có cao thủ gì?"

Diệp Lăng Thiên nói: "Giang hồ không đơn giản như ngươi nghĩ, bên trong cái sòng bạc nho nhỏ này, có cao nhân tọa trấn, ngươi nghe qua Thiên môn chưa?"

Đường Nhược Ngu gật đầu nói: "Từng nghe qua, mọi người hay nói, Thiên môn ra, thiên hạ biến, Thiên môn đại biểu cho thế lực chí cao.''

"Không sai! Bọn họ mạnh đến mức lay động vận mệnh của một nước, sòng bạc này là của Thiên môn, bên trong còn có một vị cao thủ của Thiên môn tọa trấn!"

Diệp Lăng Thiên cười nói, nụ cười ý vị thâm trường.

"Đã có cao thủ của Thiên môn, ta nhất định phải vào xem."

Đường Nhược Ngu nghe xong, tâm tình vô cùng kích động, không còn cảm thấy đói bụng, vọt thẳng vào trong sòng bạc Thiên Huyền.

Diệp Lăng Thiên cười nhạt một tiếng, đi vào sau.

Sòng bạc to lớn, rất nhiều người, đủ loại thanh âm, có người thắng tiền, kích động cười to, có người thua tiền, phàn nàn không thôi, mặt xám như đưa đám.

Diệp Lăng Thiên và Đường Nhược Ngu tiến vào sòng bạc, một vị nam tử áo đen đi tới đón.

"Khí độ của hai bị bằng hữu rất bất phàm, nơi này chỉ đánh cược nhỏ, hay để ta dẫn hai vị lên lầu ba.''

Nam tử áo đen trầm giọng nói.

"Dẫn đường!" Đường Nhược Ngu nói.

"Mời!" Nam tử áo dẫn theo hai người đi lên lầu ba.

Bạn đang đọc [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết của Cô Sơn Phóng Ngưu Oa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    33

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!