Đường Nhược Ngu ôm quyền nói: "Lúc ta đến đây chỉ đem theo một vạn lượng, hiện tại rời đi, vẫn còn một vạn lượng, hơn nữa kiến thức được cao thủ như vậy, ta đã kiếm lời, không thua lỗ.''
Lần này thắng quá mức kỳ quặc, cực kì không thích hợp, hai lần trước, có thể nói là vận khí tốt, nhưng thắng lần thứ ba, rất quỷ dị.
Không có bất kỳ lực lượng nào, gã không dám mang nhiều bạc đi, trừ khi chán sống.
"Ha ha ha! Thú vị, thật quá thú vị! Thôi, lão hủ không chiếm tiện nghi của ngươi, hiện tại ngươi không muốn chín trăm vạn lượng bạc, đến thời điểm đó lão hủ sẽ tặng ngươi một hơi gió mát."
Trương Huyền cười to, cảm thấy Đường Nhược Ngu rất thú vị.
Những người như lão, cái gọi tiền tài, chỉ là vật ngoài thân, muốn gặp được người trẻ tuổi thú vị như Đường Nhược Ngu, còn phải xem duyên phận.
Diệp Lăng Thiên hoạt động gân cốt, nói với Đường Nhược Ngu: "Ngươi gặp cao thủ rồi, chúng ta đi thôi.''
"Được!"
Đường Nhược Ngu không nhiều lời, lập tức đi theo Diệp Lăng Thiên.
Đám người nhìn bóng lưng bọn hắn chằm chằm, thần sắc buồn vô cớ, mười triệu lượng bạc, cứ như vậy bỏ qua.
Nếu đổi thành bọn họ, nhất định sẽ không cự tuyệt.
Bên ngoài sòng bạc Thiên Huyền.
Diệp Lăng Thiên nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi không nỡ bỏ nhiều bạc vậy đâu.''
Đường Nhược Ngu thản nhiên nói: "Ta không ngốc, tu vi của lão đầu tử kia cực cao, còn đáng sợ hơn Thanh Diện Lang Vương rất nhiều, nếu ta lấy chín trăm vạn lượng, khó mà sống qua đêm nay.''
Mình là người Đường môn, nhưng không phai ai cũng cho Đường môn mặt mũi, Đường Tuyệt Không cũng từng nói cho gã biết, muốn được người khác tôn trọng, cuối cùng phải dựa vào thực lực của bản thân.
Huống chi, mục đích của gã là gặp cao thủ, đã thấy được, đương nhiên sẽ không quá phận.
Diệp Lăng Thiên bật cười nói: "Ngươi khó mà thông minh một lần, bất quá ngươi nghĩ nhiều, dù ngươi mang bạc đi, bọn họ cũng không làm cái gì, chỉ là đánh mất một cơ duyên mà thôi.''
"Cơ duyên gì?" Đường Nhược Ngu nghi ngờ nhìn Diệp Lăng Thiên, lộ ra vẻ không hiểu.
Diệp Lăng Thiên nói: "Đại bàng bay lên mà gặp gió, sẽ bay cao chín vạn dặm!''
Đường Nhược Ngu gãi đầu, cảm giác nghe không hiểu.
Diệp Lăng Thiên chắp hai tay sau lưng, thần sắc yếu ớt nói: "Khi nộ thì chư hầu sợ, khi an cư thì thiên hạ thở dài… Thiên môn đời trước, thật ra là Tung Hoành phái!"
Ngàn năm trước, Tung Hoành từng bố cục thiên hạ, người có Tung Hoàng, sẽ được thiên hạ.
Ngàn năm trước, đó là một môn phái không ai dám coi nhẹ.
Đáng tiếc theo thời gian trôi qua, Tung Hoành phái đã xuống dốc.
Thiên môn chính là tân môn phái, sau khi Tung Hoàng xuống dốc, không còn uy thế của Tung Hoành phái năm đó, để cho người ta thổn thức vô cùng.
"Vẫn nghe không hiểu..."
Đường Nhược Ngu thật sự nghe không hiểu, loại chủ đề này quá mức cao thâm, không thích hợp với gã.
Diệp Lăng Thiên vuốt nhẫn ngọc trong tay, cười nhạt nói: "Nghe không hiểu cũng không sao, ván cược chỉ mới bắt đầu, ai cũng có khả năng trở thành quân cờ, nếu có một cơn gió mát, ngươi có thể trở thành người cầm cờ!''
"Diệp Lăng Thiên, chúng ta đi ăn, ta đói."
Đường Nhược Ngu ôm bụng, cảm giác rất đói, muốn ăn mười bát cơm.
Diệp Lăng Thiên khua tay nói: "Ta phải đi làm ít chuyện, không đi chung với ngươi nữa.''
"Ngươi muốn đi rồi?"
Đường Nhược Ngu ngạc nhiên nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nói: "Hàn Sơn tự bên ngoài Cô Tô thành, đại hội võ lâm sắp đến, nếu ngươi không muốn bỏ lỡ, nên đi Cô Tô thành xem, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp lại."
"Được! Vậy gặp lại tại Cô Tô thành." Đường Nhược Ngu không suy nghĩ quá nhiều.
Đại hội võ lâm, cao thủ trong giang hồ đều đến, gã đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Về phần gia hỏa Diệp Lăng Thiên, gã cảm giác hắn xấu tính, luôn cảm giác mình sẽ bị hắn lừa, cho nên cũng không có ý định đi chung với hắn.
Diệp Lăng Thiên chắp tay rời đi, trong mắt nhiều thêm một tia ý vị thâm trường, lẩm bẩm nói: "Khi đến Cô Tô thành, ngươi sẽ nhận được một lễ vật lớn, hi vọng ngươi chống đỡ được đến khi ta tới!"
Lần này Đường Nhược Ngu thắng Trương Huyền, vị kia ở Cô Tô thành chắc chắn sẽ không buông tha gã.
Nhẫn ngọc trong tay Diệp Lăng Thiên sẽ trở thành mục tiêu của rất nhiều người, đến lúc đó Đường Nhược Ngu sẽ cảm nhận được sự nhiệt tình của các vị cao thủ.
Vừa lúc, Diệp Lăng Thiên muốn đoạt Bạch gia, có thể xuất thủ từ đây!
… …
Sòng bạc, trong một gian phòng.
Vân Mạch cúi đầu nói: "Sư phụ, đệ tử vô dụng, vậy mà để người xuất quan."
Trương Huyền cười nói: "Không nên tùy tiện coi nhẹ mình, ngươi đã rất ưu tú, chỉ có thể nói lần này, ngươi gặp một tên quái thai.''
Vân Mạch buồn bã nói: "Đường Nhược Ngu kia, xác thực không đơn giản."
Trương Huyền lắc đầu nói: "Ta nói là thiếu niên kia.''
Đường Nhược Ngu bao nhiêu cân lượng, lão tất nhiên nhìn ra, nhưng Diệp Lăng Thiên kia, lão khó mà nhìn thấu mảy may.
Trước đó đánh cược, nhìn như lão và Đường Nhược Ngu đánh cược, trên thực tế lão đang đánh cược với Diệp Lăng Thiên.
Thủ đoạn của đối phương, cực kì bất phàm, lặng yên không một tiếng động làm cho Đại Tông sư như lão bại trận, hơn nữa lão còn không phát hiện hắm làm bằng cách nào, thật đáng sợ.
"Diệp Lăng Thiên..."
Vân Mạch trầm tư, rất nhanh phản ứng lại, hảo thủ đoạn, vậy mà giấu sâu như vậy.
Bất quá nghĩ đến nhẫn ngọc còn trên tay Diệp Lăng Thiên, gã do dự hỏi: "Sư phụ, đưa Tung Hoành nhẫn cho hắn vậy sao?''
Chiếc nhẫn kia là cái gì?
Chính là chí bảo truyền thừa của Tung Hoành phái, người có được nhẫn, chính là chưởng môn của Tung Hoành.
Tung Hoành phái xác thực xuống dốc, nhưng không phải không còn sức lực, bọn họ chỉ ẩn tàng mà thôi, một khi Tung Hoành dốc toàn bộ lực lượng, thiên hạ nhất định chấn động.
Trương Huyền nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Mười tám năm trước, vi sư nhìn không thấu Phượng Hoặc Quân, ta đoán nàng sẽ trở thành Nữ Đế, đáng tiếc nàng cuối cùng lại trở thành quốc sư."
"Mười tám năm sau, ta lại gặp một người trẻ tuổi, càng nhìn không thấu hơn, không khỏi muốn đánh cược một lần... Thế sự như cờ, ai hiểu rõ đây? Ngươi canh giữ sòng bạc mấy chục năm rồi, đã đến lúc để ngươi đi ra ngoài, đọc vạn quyển sách, phải đi vạn dặm đường, lần này ngươi hãy đi về phía nam!''
Vân Mạch kinh ngạc nhìn bóng lưng Trương Huyền: "Chỉ một ván cược bạc, con còn thắng không nổi, nếu đi ra sòng bạc, chính là ván cược thiên hạ, con có cơ hội nào sao?''
Trương Huyền lắc đầu: "Nếu không có bại cục, ngươi sẽ không cảm nhận được vui sướng khi thắng lợi! Sáng sớm ngày mai, ngươi nên khởi hành.''
Vân Mạch muốn nói lại thôi, cuối cùng ôm quyền nói: "Đệ tử đã hiểu, sư phụ nghỉ ngơi sớm."
Vân Mạch quay người rời đi.
Trương Huyền nhìn ngoài cửa sổ, hơi thất thần: "Tam công tử của Thiên môn, thật không đơn giản, lão hủ muốn xem, ván cờ thiên hạ này, ngươi sẽ đánh thế nào! Cơn mưa sắp tơi, ngươi tìm được dù không…''