Ban đêm, ngôi sao lấp lóe, sao băng xoẹt qua bầu trời, chỉ sáng chói một sát na, lại hơn cả ngàn vạn ngôi sao.
"Lưu tinh thấp sáng màn đêm, người mù quáng tìm kiếm con đường trong bóng tối."
"Tuế nguyệt tang thương, lịch sử vĩnh tiến không lùi.''
"Ngọn lửa dục vọng thiêu đốt mảnh đất này, ngọn giáo nhuốm máu đâm xuyên kỵ binh chiến mã.''
"..."
Diệp Lăng Thiên đi trên đường lớn, cất giọng ngâm xướng.
'Vù, vù, vù!''
Trùng hợp thời tiết lại thay đổi, vừa rồi các ngôi sao đang chiếu lấp lóe, sau một lát, mây đen dày đặc kéo đến, cuồng phong gào thét, chòm sao bị che khuất.
"Đều nói thế sự như cờ khó mà đoán trước, hiện tại xem ra, thời tiết tại Phong Lôi thành biến ảo khó lường hơn, đoán chừng sắp có người phải chết.'' Diệp Lăng Thiên cười mắng.
"Thời tiết nhìn như biến ảo khó lường, kì thực bốn mùa luân phiên, sớm có quy luật, công tử vừa tới Phong Lôi thành, không cần quá mức kinh ngạc, qua trận mưa này, chắc hẳn công tử sẽ quen thuộc nơi này."
Cách đó hai mươi mét, xuất hiện một nữ tử cầm dù giấy, dung mạo của nàng cũng không xinh đẹp, chỉ có thể dùng phổ thông để hình dung, nhưng đôi mắt của nàng, lại làm cho người ta khó mà quên.
Bởi vì đó là một đôi mắt màu tím, dưới bầu trời đêm mây đen dày đặc, lộ ra hào quang quỷ dị.
Muốn hành tẩu trong màn đêm, nhất định phải có một đôi mắt đặc biệt.
Nữ tử là một cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong.
Diệp Lăng Thiên nhìn nữ tử, cười nói: "Ta chỉ là một khách nhân qua đường, đã đến giờ, tất nhiên sẽ rời khỏi nơi đây, thiên địa này biến ảo khó lường, chắc sẽ không làm khó khách nhân, ngược lại là cô nương, quen thuộc nơi đây như thế, nhất định là người trong thành, một nơi như thế, đúng là thích hợp với cô nương!"
Nữ tử tiến lên ba bước, nói: "Công tử có biết tại sao ta xuất hiện ở đây không?"
Diệp Lăng Thiên nói: "Đêm nay trời sẽ mưa, cô nương đến đưa dù."
"Công tử đoán đúng, ta tới đưa dù, cũng là đến đưa công tử một đoạn."
Nữ tử bình tĩnh nhìn về phía Diệp Lăng Thiên.
"Đáng tiếc!" Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng thở dài.
"Đáng tiếc cái gì?" Nữ tử hỏi lại.
Diệp Lăng Thiên nói: "Nghe nói La Võng có một sát thủ Địa tự nhất đẳng, tên là Chấp Tản Nhân, ưa thích đưa dù cho người ta, cũng ưa thích tiễn người khác một đoạn đường, cô nương lại không phải đối phương, làm cho ta cảm thấy thất vọng."
"Không sao, người khác đưa đoạn đường cùng ta đưa đoạn đường, không khác nhau quá lớn."
Nữ tử nhẹ giọng nói, thanh âm dần dần trở nên âm trầm, sát khí từ trên người nàng lan tràn ra.
Nàng không phải người của La Võng, không phải đến từ Vãng Sinh doanh, mục tiêu là chiếc nhẫn ngọc trong tay Diệp Lăng Thiên.
Nàng cũng không phải người của sòng bạc Thiên Huyền, chỉ có thể nói, nàng là một sát thủ để mắt tới chiếc nhẫn ngọc của Tung Hoành.
Từ trước cho tới nay, nhiệm vụ của nàng là cướp đoạt nhẫn ngọc.
Ở sau lưng nàng, có một đại nhân vật, cực kì muốn chiếc nhẫn này.
'Ầm, ầm!'
Bầu trời đêm chợt được thấp sáng, tiếng sấm sét nổ vang, thiểm điện nổ bắn ra.
'Xoẹt xẹt!'
Nữ tử phóng tới Diệp Lăng Thiên trong nháy mắt, tốc độ cực nhanh, cây dù xoay tròn trong tay, giống như lưỡi dao, vạch phá màn đêm, lạnh lẽo dị thường.
Ngay lúc nữ tử vừa tới trước mặt Diệp Lăng Thiên, thân ảnh của hắn bỗng nhiên biến mất.
"Hửm?" Nữ tử thấy vậy sững sờ.
Trong khoảng điện quang hỏa thạch, nàng chỉ cảm thấy cổ của mình nghẹn lại, chẳng biết lúc nào, Diệp Lăng Thiên đã xuất hiện bên cạnh nàng, một tay bóp cổ của nàng.
'Ầm!'
Sau đó, Diệp Lăng Thiên dùng sức, tóm nàng đập xuống đất.
Mặt đất bị nện chia năm xẻ bảy, xương cốt toàn thân nữ tử vỡ nát, máu tươi phun ra, thần sắc vô cùng thống khổ, triệt để mất chiến lực.
Một chiêu, chỉ dùng một chiêu đã chế phục nữ tử.
Diệp Lăng Thiên nhìn nữ tử nằm trên đất, khẽ cười nói: "Nếu cô nương chịu cầu xin, có lẽ ta sẽ thương hoa tiếc ngọc, tha cho ngươi."
Nữ tử vô cùng thống khổ, cười lạnh nói: "Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội thương hoa tiếc ngọc."
'Bịch!'
Diệp Lăng Thiên nhấc tay chụp chết nữ tử, nhàn nhạt nói: "Quá mức thông minh, chết càng nhanh!"
"..." Thi thể nữ tử.
"Dù không tệ, vừa vặn có thể che mưa, ta chỉ là một khách nhân qua đường, không cần biết hết mọi chuyện nơi đây, đã cầm dù của ngươi, cũng nên tiễn ngươi một đoạn đường, là việc ta nên làm.''
Diệp Lăng Thiên nhặt cây dù dưới đất lên, che qua đỉnh đầu.
… …
'Ầm, ầm!'
Tiếng sấm sét nổ vang, mưa rào xối xả, sấm sét không ngừng lấp lóe trong mây đen, hình bóng kiến trúc hiển hiện trên mặt đất, chồng lên nhau rất quỷ dị.
Phủ thành chủ.
Một nam tử trung niên mặc cẩm bào, vẻ mặt nghiêm túc ngồi trong đại điện.
Bên cạnh nam tử có một thanh cự kiếm đen như mực, rộng khoảng bàn tay, dài ba thước, hai bên không có đường vân, lưỡi kiếm cùn, thân kiếm có phù văn thần bí, ánh chớp chiếu xuống, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.
Trung niên nam tử nắm chặt chuôi kiếm, khí tức trên người cực kì nồng đậm, sẵn sàng xuất kiếm bất cứ lúc nào.
Người này chính là thành chủ Phong Lôi thành, Mạc Thanh Dương, tu vi Tông sư trung kỳ, phóng nhãn toàn bộ Phong Lôi thành, thực lực của y mạnh nhất.
Đương nhiên, chuyện này cũng không trọng yếu, trọng yếu nhất là phía sau của y có một đại nhân vật, chính là Tử Y Hầu, vô số người Đại Chu vừa nghe danh liền sợ mất mật.
Bây giờ Tử Y Hầu, chính là một trong tứ đại Hầu gia của Đại Chu, thực lực cường đại.
Uy vọng của đối phương, không thua Thiên Sách Hầu Cơ Thành năm đó mảy may.
Mà lại đối phương còn là một trong những người Cơ Thành tín nhiệm nhất.
'Ầm, ầm!'
Một trận tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Cuồng phong đánh tới, cửa đại điện bị đập mở trong nháy mắt.
Vị trí ngay cửa, xuất hiện một nhân ảnh, tay cầm một chiếc dù giấy màu xanh, bầu trời bên ngoài sấm sét nổi lên không nhừng, chiếu xạ lên nhân ảnh, làm cho người ta thấy không rõ khuôn mặt của hắn, lộ ra tà mị âm trầm.
Người đến, chính là Diệp Lăng Thiên.
"Xem ra nàng thất bại!"
Mạc Thanh Dương mở miệng, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn cự kiếm bên cạnh Mạc Thanh Dương, nhẹ giọng nói: "Trọng kiếm không lưỡi, xếp hạng thứ mười hai, tên gọi Bôn Lôi kiếm, hôm nay gặp được, quả nhiên là một thanh kiếm tốt."
"Có thể lọt vào mắt của tam công tử, thanh kiếm này thật sự không tệ." Mạc Thanh Dương trầm ngâm nói.
Diệp Lăng Thiên thở dài nói: "Biết rõ thân phận của ta, còn dám xuất thủ? Ngươi rất dũng cảm!"
Mạc Thanh Dương lắc đầu nói: "Thời đại này, kẻ yếu không có quyền lựa chọn, ta là kẻ yếu, bên trên muốn ta làm cái gì thì ta phải làm cái đó, Vương phi tương lai của Đại Chu, ngoại trừ Đế Vương ra, bất cứ ai cũng không thể nhúng chàm!"
Diệp Lăng Thiên cười nói: "Đó là một lý do đường hoàng, không có lựa chọn, cũng là một loại lựa chọn, mục tiêu chân chính của vị kia chắc là nhẫn ngọc của phái Tung Hoành."
"Chuyện đó không trọng yếu, quan trọng là ta cần cớ để xuất thủ, tam công tử yên tâm, ta đã phân phó, binh sĩ trong thành sẽ không biết rõ chuyện nơi đây."
Mạc Thanh Dương cầm Bôn Lôi kiếm, chậm rãi đứng dậy, khí tức trên người tăng vọt.
Thiên hạ đồn rằng Diệp Lăng Thiên tam công tử của Thiên môn, là một tê phế vật, hôm nay gặp mặt, mới biết lời đồn sai, người này khiến cho y cảm thấy như lâm đại địch, không thể nhìn thấu, cần dùng toàn lực ứng phó.
Diệp Lăng Thiên thở dài nói: "Kỳ thật ta chỉ là khách nhân đi ngang qua Phong Lôi thành, vốn không dừng lại lâu, ngươi không cần như thế."
Mạc Thanh Dương nghe vậy, ánh mắt lóe lên hàn quang: "Ta muốn tam công tử lưu lại đây vĩnh viễn."
"Tiếng chuông bình minh sẽ không kêu lên vì người, nhưng tiếng chuông đêm nay sẽ tấu lên vì một mình ngươi!"
Diệp Lăng Thiên bước ra một bước, sau lưng điên cuồng hiện lên sấm sét.