Chương 72: [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

Ngươi muốn giết ta, bị ta phản sát

Phiên bản dịch 7374 chữ

'Vèo!'

Mạc Thanh Dương không chút do dự, thân ảnh như mũi tên, đột nhiên vọt tới trước mặt Diệp Lăng Thiên.

Bôn lôi vung lên, mang theo tiếng xé gió, không khí rung động, tiếng sấm cao vút, cực kì chói tai.

Một kiếm giả cẩn thận, khi liều mạng thì không dựa vào thanh kiếm sắc bén, mà là tu vi của bản thân, dùng lực lượng mạnh nhất vung trọng kiếm, đủ để tồi khô lạp hủ, nhất lực phá vạn pháp.

Diệp Lăng Thiên buông tay ra, dù che mưa lơ lửng bay lên, trong mắt hắn hiện lên một đạo hàn khí, nắm chặt tay thành quyền, trực tiếp đấm ra.

'Coong!'

Nắm đấm đánh lên Bôn Lôi kiếm, lực lượng cuồng bạo quét ngang, vách tường nhao nhao vỡ ra, bàn ghế vỡ vụn, mảnh vỡ bắn tung khắp nơi.

'Ầm!'

Mạc Thanh Dương bị lực lượng cường đại đánh bay, phun một ngụm máu, đụng nát cây cột đá sau lưng.

Diệp Lăng Thiên nhìn Mạc Thanh Dương, thân ảnh lấp lóe, để lại mấy đạo tàn ảnh, đột nhiên xuất hiện trước mặt Mạc Thanh Dương, thân ảnh của hắn bị một cỗ lực lượng bao phủ, lơ lửng giữa không trung, khó mà rơi xuống.

Mạc Thanh Dương ổn định thân thể, thần sắc sợ hãi nói: "Thiên tự nhất đẳng, Thiên La Địa Võng Bộ?"

Thiên La Địa Võng Bộ chính là thân pháp của La Võng, chỉ có sát thủ Thiên tự cấp mới nắm giữ được, Diệp Lăng Thiên là tam công tử của Thiên môn, tại sao biết thân pháp này?

Trong lúc nhất thời, toàn thân Mạc Thanh Dương run rẩy, máu trong cơ thể muốn ngừng chảy, bởi vì bản thân phát hiện một đại bí mật.

Diệp Lăng Thiên bình tĩnh, duỗi tay ra, một cây bạch cốt châm lơ lửng trong lòng bàn tay.

"Không tốt!"

Nhìn thấy bạch cốt châm, Mạc Thanh Dương rùng mình, thần hồn rung động, không do dự chút nào, quay người muốn bỏ chạy.

'Xoẹt xẹt!'

Trong mắt Diệp Lăng Thiên lóe lên một đạo hàn quang, bạch cốt châm bắn ra, trong nháy mắt đâm xuyên thân thể Mạc Thanh Dương.

'Phốc!'

Mạc Thanh Dương run lên, phun ra một ngụm máu, cả người tê liệt ngã xuống đất, sắc mặt không còn một tia máu, tu vi biến mất.

Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói: "Lựa chọn xuất thủ, thì không còn đường lui, cũng nên chuẩn bị cho cái chết.''

"Phệ Tâm Thứ, Hoàng Tuyền tán! Đây là thủ đoạn của Bệnh Tử Quỷ Vãng Sinh doanh, rốt cuộc ngươi là ai?"

Mạc Thanh Dương thống khổ che ngực, thanh âm rung động, ánh mắt tràn ngập khó tin.

Diệp Lăng Thiên thi triển Thiên La Địa Võng Bộ, còn biết Phệ Tâm Thứ và Hoàng Tuyền tán của Bệnh Tử Quỷ, liên tiếp sử dụng thủ đoạn của hai tổ chức sát thủ lớn, làm cho Mạc Thanh Dương cảm thấy không chân thật.

Tam công tử của Thiên môn, đến cùng còn cất giấu bao nhiêu bí mật? Thật là tam công tử sao?

Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Vừa lúc biết một bằng hữu Vãng Sinh doanh, ta được đối phương truyền cho Phệ Tâm Thứ và Hoàng Tuyền tán!"

Mạc Thanh Dương biết mình thoát không khỏi, sắc mặt xám ngắt, thở dài nói: "Sử dụng Phệ Tâm Thứ và Hoàng Tuyền tán để giết ta, tam công tử dự định vu oan sao?"

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Ngươi muốn giết ta, bị ta phản sát, cho nên không phải vu oan."

"Cũng đúng!"

Mạc Thanh Dương tự giễu cười một tiếng.

'Ầm!'

Đột nhiên, trong cơ thể Mạc Thanh Dương truyền ra tiếng trầm đục, trái tim trực tiếp bạo liệt.

Diệp Lăng Thiên nhìn thi thể Mạc Thanh Dương, thở dài nói: "Đáng tiếc tu vi của ngươi."

Hắn muốn dùng cái chết của Mạc Thanh Dương bố cái cục, cho nên sẽ không thôn phệ chân nguyên, không thì dễ dàng bị người khác phát giác được chút mánh khóe.

"Kinh Chập!"

Diệp Lăng Thiên chậm rãi mở miệng.

'Vèo!'

Bên trong đại điện, trong nháy mắt nhiều thêm một nữ tử mặc áo đen, nàng cung kính hành lễ chào Diệp Lăng Thiên, nói: "Gặp qua Lâu chủ."

Nàng là người của Thính Tuyết lâu.

"Vật tới tay rồi?" Diệp Lăng Thiên hỏi.

Kinh Chập cung kính đưa một quyển sách nhỏ cho Diệp Lăng Thiên: "Lâu chủ, đây là sổ sách chiêu binh mãi mã của Tử Y Hầu giao cho Mạc Thanh Dương."

Diệp Lăng Thiên nói: "Đưa vật này và Bôn Lôi kiếm tới Cô Tô thành, ta muốn tặng cho Sở Cửu Ca hai phần đại lễ."

"Thuộc hạ tuân lệnh!"

Kinh Chập cầm Bôn Lôi kiếm lên, thân ảnh nhanh chóng biến mất.

Diệp Lăng Thiên duỗi tay ra, dù che mưa bay đến trong tay, hắn cầm dù đi ra ngoài, còn một cố nhân đang đợi hắn.

Đi ra phủ thành chủ.

Vừa lúc nhìn thấy trên đường lớn, có một nam tử tuấn mỹ cầm dù che mưa, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng nhiều bệnh, tay cầm Bạch Cốt kiếm, đang nhìn chằm chằm hắn.

"Khụ, khụ!"

Nam tử tuấn mỹ ho khan một trận, nhìn cực kì suy yếu, tựa như sẽ bị cơn gió thổi ngã bất cứ lúc nào.

"Vãng Sinh doanh, một người đứng đầu tứ đại lệ quỷ."

Diệp Lăng Thiên mở miệng.

Nam tử trước mắt chính là Bệnh Tử Quỷ, thực lực của đối phương còn mạnh hơn Khốc Tang Quỷ rất nhiều, tu vi đạt tới Tông sư đỉnh phong.

"Phệ Tâm Thứ, Hoàng Tuyền tán, tam công tử nên cho ta một lời giải thích."

Bệnh Tử Quỷ yếu ớt nói, trong ánh mắt nhiều thêm một tia không hiểu, còn có kinh nghi, hiếu kì.

Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Cần giải thích sao?"

"Cần! Phệ Tâm Thứ và Hoàng Tuyền tán là vật độc môn của tại hạ, chỉ tặng chế pháp và phối phương cho hai vị cố nhân, một vị quốc sư, một vị khác là đế vương Diệp Lăng Thiên đã chết, tam công tử cũng tên là Diệp Lăng Thiên, hơn nữa còn có Phệ Tâm Thứ và Hoàng Tuyền tán, trùng hợp thật sao?"

Bệnh Tử Quỷ nhìn chằm chằm Diệp Lăng Thiên, bộ dạng nhìn rất ốm yếu, nhưng trong đôi mắt, lại vô cùng sáng, giống như tinh tú trong đêm tối.

Diệp Lăng Thiên cười mà không nói.

Bệnh Tử Quỷ thấy vậy, thần sắc thoải mái, không đáp, chính là một loại trả lời.

"Mỗi người ra sân, nhìn như vừa đúng lúc, nhưng chưa chắc không có âm mưu trong đó, ngươi biết ta sẽ đến đây?"

Bệnh Tử Quỷ phức tạp hỏi.

Diệp Lăng Thiên nói: "Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, giang hồ dạ vũ thập niên đăng*! Mười tám năm, là một con số đặc biệt, có người đã chết, có người còn sống, mà có người thì sắp chết. Người ngươi quan tâm nhất, sắp phải chết, Dược Vương cốc là cơ hội duy nhất của ngươi."

*Tạm dịch: Cảnh hoa đào mận trước gió xuân cùng uống rượu, ngọn đèn trong đêm mưa trên giang hồ đã mười năm.

'Vèo!'

Trong mắt Bệnh Tử Quỷ lóe lên một đạo hàn quang, vung ống tay áo lên, vài cây Phệ Tâm Thứ bay vụt tới Diệp Lăng Thiên.

Cốt thứ vạch phá màn mưa, tốc độ cực nhanh, nước mưa hạ xuống, đều dừng lại.

'Bịch!'

Diệp Lăng Thiên đạp chân xuống, nước đọng trên mặt đất bay lên, hóa thành một đạo thuẫn mưa, ngăn cản toàn bộ Phệ Tâm Thứ bay vụt tới.

'Ầm!'

Bệnh Tử Quỷ bay tới, đấm ra một quyền.

'Răng rắc!' Một tiếng, thuẫn mưa vỡ vụn, một đạo quyền ấn lạnh lẽo đánh tới Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên biến mất, xuất hiện ngoài mười mét.

"Không dám đánh với ta một trận sao?"

Bệnh Tử Quỷ lạnh lẽo nhìn Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên giống như cười mà không phải cười, nói ra: "Trừ khi ngươi rút kiếm."

"..."

Bệnh Tử Quỷ nhìn thoáng qua Bạch Cốt kiếm trong tay mình, trầm mặc không nói.

Diệp Lăng Thiên nói: "Thế nhân đều biết ngươi dùng Phệ Tâm Thứ và Hoàng Tuyền tán, đi lên vị trí đứng đầu tứ đại lệ quỷ, lại không biết kiếm đạo của ngươi, mới đáng sợ nhất, Phệ Tâm Hoàng Tuyền đúng là khó giải, nhưng Bạch Cốt vừa ra máu thành sông."

Bệnh Tử Quỷ nói: "Không phải ai cũng nhìn thấy được kiếm này ra khỏi vỏ, những người thấy qua, đều đã chết hết, ngay cả bản thân ta, cũng sắp chết."

"Một thanh kiếm vừa đoạt mệnh vừa thủ hộ, cũng tự mình hại mình, mỗi lần rút kiếm, chỉ vì thủ hộ, nhưng sẽ để ngươi gần tử vong thêm một bước." Diệp Lăng Thiên khua tay nói: "Thôi, vẫn không nên để ngươi rút kiếm thì hơn, ngươi chết rồi, trong thiên hạ này, sẽ nhiều thêm một người thương tâm.''

Bạn đang đọc [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết của Cô Sơn Phóng Ngưu Oa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    70

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!