Nếu làm giả Trường Sinh ấn được, vậy sẽ có rất nhiều Trường Sinh ấn đúng không?
Thật nghĩ như vậy, thì quá ngây thơ, Trường Sinh ấn là củ khoai nóng bực nào? Ai có nó, sẽ trở thành mục tiêu.
Thiên môn, vương triều Đại Chu, sao mà cường đại, kết quả thế nào? Chẳng phải La Võng và Vãng Sinh doanh vẫn dám ra tay như thường sao.
Đại thế lực còn như thế, huống chi những người bình thường và các thế lực nhỏ kia, ai dám cầm vật này, thì hãy chuẩn bị tinh thần gặp họa sát thân.
Mạnh Bà suy tư một lát, nói: "Một khối Trường Sinh ấn, chỉ miễn được tội đan phương, nàng còn hai tội.''
Bệnh Tử Quỷ nhìn về phía Công Thâu Dã bị đóng băng, tâm tình phức tạp, hảo thủ đoạn nha Diệp Lăng Thiên!
So sánh với dáng vẻ dối trá lần trước, ngươi bây giờ càng thêm âm hiểm.
"Công Thâu Dã đã bị phế, để lão giao quyển trục cơ quan ra, mới là chuyện quan trọng, lão gia hỏa này thích giấu dốt, doanh chủ đại nhân sớm đã muốn lão giao đồ vật ra, hiện tại là cơ hội không tệ, nghe nói Mạnh Bà có Mê Hồn hương, muốn lão giao quyển trục ra, sẽ không khó!''
Bệnh Tử Quỷ nhẹ giọng nói.
Mọi người nghe vậy, trong lòng khẽ động, bọn họ đã sớm làm như vậy, nhưng bởi vì Công Thâu Dã đặc thù, cho nên không ai dám nói ra.
Hiện tại đối phương bị phế rồi, ai còn quản nhiều như vậy?
"Bệnh Tử Quỷ... Ngươi dám hố lão phu... Ta và ngươi không chết không thôi."
Công Thâu Dã giận dữ hét.
Bệnh Tử Quỷ tiếp tục nói: "Công Thâu Dã mặc dù lựa chọn hiệu lực Vãng Sinh doanh, nhưng không cho gia tộc Công Thâu tiếp xúc với Vãng Sinh doanh quá nhiều, vừa lúc ta biết gia tộc Công Thâu có mấy hậu nhân không tệ, chúng ta bồi dưỡng được."
"Câm miệng… Tên chó chết, ngươi dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ngươi chết không yên lành."
Công Thâu Dã tiếp tục gào thét.
Bệnh Tử Quỷ không nói một lời.
Mạnh Bà nhìn về phía Công Thâu Dã, trong con ngươi đục ngầu hiện lên một đạo u quang: "Làm vậy cũng không tệ.''
"Không... Ta không đáp ứng, ta muốn tìm doanh chủ."
Công Thâu Dã nghiến răng nghiến lợi hét.
Mạnh Bà không nhìn lão, tiếp tục nói: "Nhưng Tần Kiêm Gia còn phạm một sai lầm."
Bệnh Tử Quỷ cười nói: "Nàng không sai!"
"Ồ! Tại sao!" Mạnh Bà đạm mạc hỏi.
Bệnh Tử Quỷ giải thích: "Kỳ thật mọi người đều biết rõ, chỗ dựa chân chính của Bạch gia là Tung Hoành phái, nếu Sở Cửu Ca thông hôn với Bạch gia, các ngươi cho rằng tên đó sẽ tiếp tục hợp tác với chúng ta, hay là hợp tác với
Tung Hoành phái?"
Xích Hỏa Diêm Quân trầm giọng nói: "Tung Hoành phái đã xuống dốc, huống chi ủng hộ Bạch gia chỉ là Tung phái, khó thành khí hậu, mà lại Tung phái chưa từng can thiệp chuyện của Bạch gia."
"Vậy nếu ta nói cho các ngươi biết, một người trẻ tuổi của Hoành phái đang đi về phía nam, các sẽ nghĩ sao?"
Bệnh Tử Quỷ lắc đầu.
"Một người trẻ tuổi..."
Đám người nghe vậy, tâm tình khẩn trương, Tung Hoành phái, nhiều năm trước đã mỗi người đi một ngả, mà chiếc nhẫn Tung Hoành thuộc về Hoành phái, chỉ có lấy được nhẫn ngọc, mới có thể thu đồ.
Người có nhẫn ngọc, chỉ được thu một đồ đệ, bồi dưỡng như môn chủ.
Ngụ ý, nếu Hoành phái muốn trọng chỉnh Tung Hoành phái, chỉ cần vị đệ tử kia cầm theo nhẫn ngọc là đủ.
Đương nhiên, người đó còn cần thông qua khảo nghiệm của Tung phái.
Tung Hoành phái, nhìn như đã sớm sụp đổ, nhưng Tung Hoành vĩnh viễn sẽ không tách rời nhau.
Nhiều năm trước tới nay, Tung Hoành chưa từng hợp lại làm một, bất quá chỉ là không có lý do để hợp lại mà thôi, mười tám năm trước, lão gia hỏa Trương Huyền kia từng muốn hợp nhất, đáng tiếc nửa đường xảy ra biến hóa.
Bệnh Tử Quỷ nói: "Người trẻ tuổi kia, chính là đệ tử của Trương Huyền, đối phương lựa chọn đi về phía nam, mục đích đã rất rõ ràng, trong tình hình như thế, nếu Sở Cửu Ca hợp tác với Bạch gia, Vãng Sinh doanh sẽ bị bài ngoại, cho nên Tần Kiêm Gia không có tội, ngược lại có công!"
Đám người lộ vẻ trầm tư, nếu đã vậy, cũng không phải chuyện nhỏ, bọn họ phải sớm tính toán.
Mặc dù Tung Hoành đã sụp đổ, thuộc về môn phái xuống dốc, nhưng trong thiên hạ, không có bất cứ người nào dám coi thường bọn họ.
Một khi Tung Hoành hợp nhất, giang hồ và triều đình, sẽ bị nhấc lên gió tanh mưa máu.
"Bệnh Tử Quỷ, ngươi nói thật sao?"
Mạnh Bà trầm giọng nói.
Bệnh Tử Quỷ nhẹ giọng nói: "Không tới ba ngày, đệ tử của Trương Huyền sẽ đến Cô Tô thành, lúc đó các vị có thể đi chiếu cố người trẻ tuổi kia."
Mạnh Bà trầm mặc một lát, nhìn về phía mọi người, nói: "Chuyện của Tần Kiêm Gia, các vị định thế nào?"
Xích Hỏa Diêm Quân nói: "Bệnh Tử Quỷ đã muốn che chở nàng, việc này coi như xong, nhờ Mạnh Bà nhanh chóng thẩm vấn Công Thâu Dã, lấy cơ quan quyển trục, Vãng Sinh doanh không thể đình trệ phát triển."
Sau khi nói xong, Xích Hỏa Diêm Quân quay người rời đi.
"Chúng ta cáo từ!"
Những người còn lại cũng nhao nhao ly khai.
Mạnh Bà nhìn Tần Kiêm Gia một lát, tiện tay vung lên, mang theo Công Thâu Dã biến mất.
Tần Kiêm Gia nhìn về phía Bệnh Tử Quỷ, do dự một lát, hỏi: "Ta rất hiếu kì, ngươi sao lại cứu ta?"
Bệnh Tử Quỷ nói: "Ta chỉ nể mặt Mạnh Bà, với lại lần này ngươi có công, nhớ đi Hình Pháp đường lĩnh thưởn."
Tần Kiêm Gia lắc đầu: "Ta biết sư phụ muốn bảo vệ ta, để cho ta không chết, đó là cực hạn rồi."
Bệnh Tử Quỷ buồn bã nói: "Mạnh Bà có không ít đệ tử, nhưng khi phạm sai lầm, đều phải chết, chưa hề thấy qua Mạnh Bà thiên vị như thế, Mạnh Bà che chở ngươi, làm ta rất hiếu kì, rốt cuộc vì cái gì? Ngươi đặc biệt, ta rất chờ mong!"
Tần Kiêm Gia nao nao, từ nhỏ đến lớn, Mạnh Bà cực kì khắc nghiệt với nàng, nhưng nàng cũng cảm nhận được một chút quan tâm đặc biệt.
Nhìn thấy sư tỷ sư muội khác phạm sai lầm, bị vô tình xử tử, nàng kỳ thật cũng không hiểu, vì sao mình được ưu ái.
Phải biết, trong đám sư tỷ sư muội, có người ưu tú hơn cả nàng, nhưng phạm sai lầm, đều không ngoại lệ, chỉ có chết!
"Tự giải quyết cho tốt! Lần sau ta khó mà bảo vệ ngươi."
Bệnh Tử Quỷ quay người rời đi.
… …
Trên đường tiến về Dược Vương cốc.
Toàn thân Tô Khuynh Thành đẫm máu, đầy bụi đất, nhìn cực kì chật vật, đoạn đường này, nàng bị tập sát nhiều lần.
Mà lại người sau lưng, rõ ràng chưa muốn giết nàng, tựa như mèo đùa chuột, không để cho nàng chạy thoát.
"Phía trước là Dược Vương cốc, không cần chạy nữa!"
Lúc này, một thanh âm trầm thấp vang lên.
Một nam tử đeo mặt nạ khô lâu đột nhiên xuất hiện ngay phía trước, tay cầm thanh kiếm đầu quỷ, mặc trường bào màu đỏ ngòm, đứng cách nàng chỉ mười mét.
Tô Khuynh Thành nhìn chằm chằm đối phương, sắc mặt tái nhợt: "Địa tự nhất đẳng, Huyết Khô Lâu!"
"Ta thật thất vọng, để ngươi chạy xa như vậy, nhưng không thấy Diệp Lăng Thiên ra tay, xem ra hắn không quan tâm ngươi chết hay sống, có phải ta suy nghĩ nhiều quá rồi?"
Huyết Khô Lâu lạnh lẽo nhìn Tô Khuynh Thành.
Huyết Hồn đã chết, Diệp Lăng Thiên quá mức quỷ dị, đoạn đường này truy sát Tô Khuynh Thành, Huyết Khô Lâu cũng chỉ muốn thăm dò nội tình của Diệp Lăng Thiên, không nghĩ tới hắn chưa từng xuất hiện.
Đã như vậy, không cần để Tô Khuynh Thành sống tiếp.