Phượng Hoặc Quân bắt lấy cổ tay Diệp Lăng Thiên trong nháy mắt, một cỗ lực lượng đột nhiên tràn vào trong đan điền của hắn, muốn thăm dò.
"Nữ nhân điên phê này..."
Diệp Lăng Thiên mắng thầm một câu, rất muốn rút Hàng Tai ra chém nàng.
Nhưng bây giờ hắn chưa cảm nhận được sát khí từ Phượng Hoặc Quân, nên không hành động thiếu suy nghĩ.
Nữ nhân này còn đáng sợ hơn trước kia, nữ chính thiên mệnh, yêu nghiệt tuyệt đại, nếu không nắm chắc hoàn toàn, Diệp Lăng Thiên thật không muốn động thủ.
"Ánh mắt tương tự, tên cũng như đúc, đáng tiếc không phải người kia."
Phượng Hoặc Quân lẩm bẩm, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng.
Nếu nam tử trước mắt là người kia, nhất định sẽ tu luyện Đại Chu Đế Vương Quyết, dù sao kia là công pháp chí cường chỉ có hoàng tộc Đại Chu mới tu luyện được.
Nhưng nàng không cảm nhận được khí tức của Đại Chu Đế Vương Quyết từ trên người Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nghiền ngẫm nhìn Phượng Hoặc Quân, nói: "Vị cô nương này, nắm tay của bản công tử chặt như vậy, yêu bản công tử rồi sao?"
Phượng Hoặc Quân muốn thăm dò lai lịch của hắn, sao lại dễ như vậy.
Hắn tu luyện Tuyết Lạc Tâm Kinh, có hiệu quả che giấu khí tức Đại Chu Đế Vương Quyết, nàng kiểm tra ra mới là lạ.
Bất quá nếu để cho nữ nhân điên này biết mình tu luyện Đại Chu Đế Vương Quyết, không chừng nàng sẽ xuất thủ giết hắn trong nháy mắt, giống như mười tám năm trước.
Phượng Hoặc Quân là nữ chính, mà mình đời trước là nhân vật phản diện, từ trước đến nay nhân vật phản diện đều bị nhân vật chính xử lý, cái này như là số mệnh, rất khó hóa giải.
Tô Khuynh Thành trừng to mắt, gia hỏa này không muốn sống nữa sao?
Chẳng lẽ hắn không biết mình đang đùa giỡn ai?
Vị này chính là quốc sư Đại Chu, đứng đầu tứ đại mỹ nhân trong giang hồ, một nữ tử kinh tài tuyệt diễm.
Nhiều năm trước nàng dùng tu vi Tông sư đỉnh phong, chém giết rất nhiều Đại Tông sư, không lâu sau cũng bước vào cảnh giới Đại Tông sư, bây giờ càng thâm bất khả trắc.
Tại vương triều Đại Chu, Phượng Hoặc Quân là một nhân vật truyền kỳ, từng một người một kiếm, đồ mười thành trì, dưới chân thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Phàm ai gặp nàng, quần hùng né tránh, không ai ngăn cản nổi.
Mười lăm năm trước, nàng bước vào cảnh giới Đại Tông sư, sau đó một mình tiến vào Bắc cảnh, làm cho ba mươi vạn thiết kỵ quân của dị tộc Bắc cảnh không dám tiến tới nửa bước.
Sau đó nàng lại tiến về Bất Chiếu sơn, khiêu chiến vị Đại Tông sư Ấn Thành Đạo, kết quả dọa cho Ấn Thành Đạo bế quan không ra, đến nay không có một tia tin tức.
Có thể nói, Phượng Hoặc Quân là tồn tại đặc biết nhất Đại Chu, bởi vì một mình nàng có thể quyết định hưng suy thành bại của toàn bộ vương triều.
Tóm lại, vị quốc sư này, quá mức đáng sợ, rất ít người dám trêu chọc nàng.
Phượng Hoặc Quân nhàn nhạt nhìn Diệp Lăng Thiên, buông tay ra, nói: "Tên của ngươi không tệ, cứu được ngươi một mạng."
Diệp Lăng Thiên cười nói: "Phụ mẫu đặt tên, tất nhiên sẽ không tệ."
Ta đứng trước mặt ngươi, ngươi nhìn xem ta giống trước mấy phần?
"Cũng không phải ai cũng có tư cách được đặt cái tên này.''
Phượng Hoặc Quân nhàn nhạt trả lời một câu, không tiếp tục để ý Diệp Lăng Thiên, dời mắt nhìn sang Tô Khuynh Thành.
Hắc Vô Thường che cổ, một vòng máu tươi nhuộm đỏ ngón tay, thần sắc rung động nói: "Phượng Minh kiếm xếp hạng thứ năm, quốc sư Phượng Hoặc Quân."
"Gặp qua quốc sư đại nhân!"
Mọi người ở đây, nhao nhao đứng dậy, cung kính hành lễ.
Cho dù là Du Sơn Khách và Triệu Sơn Hà, cũng cực kì khách khí thi lễ một cái, cái tên Phượng Hoặc Quân này, tràn đầy sắc thái truyền kỳ, không ai dám khinh thường.
Mạnh như Triệu Sơn Hà, từng là cao thủ cấp bậc Đại Tông sư, nhưng cho dù là thời kì đỉnh phong, cũng đánh không thắng Phượng Hoặc Quân chỉ có tu vi Tông sư đỉnh phong.
Huống chi bây giờ nàng đã bước vào cảnh giới Đại Tông sư.
Không ai nghĩ tới, Phượng Hoặc Quân sẽ xuất hiện ở đây.
Phượng Hoặc Quân coi thường bọn họ: "Hôm nay ta được Đoan Mộc cốc chủ mời tới đây, không muốn nhìn thấy chuyện không vui gì, nếu các vị có mâu thuẫn, hôm nào hãy giải quyết, hiểu chưa?"
"Đã biết!" Đám người vội vàng đáp lại.
Chỉ có Diệp Lăng Thiên, cầm chén rượu thưởng thức, dáng vẻ bất cần đời, tựa hồ không quá mức để Phượng Hoặc Quân trong lòng.
Phượng Hoặc Quân đạm mạc nhìn Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường bị dọa lui về sau, vội vàng thi lễ chào Phượng Hoặc Quân, đàng hoàng tìm một chỗ trống ngồi xuống, không dám dị nghị.
Thực lực của gã cũng không yếu, mạnh hơn Đoạn Đầu Quỷ, nhưng không mạnh hơn quá nhiều.
Cho dù gã toàn lực xuất thủ, vẫn không có khả năng miểu sát Đoạn Đầu Quỷ trong nháy mắt, nói chi là làm cho Đoạn Đầu Quỷ hôi phi yên diệt, nhưng Phượng Hoặc Quân lại làm được.
Như thế đủ thấy, đối phương muốn giết gã, trong nháy mắt sẽ làm cho gã hôi phi yên diệt.
Vị quốc sư này, thật sự mạnh đến mức không hợp thói thường.
Một một lát sau.
Hai bóng người đi vào trong đại điện, chính là cốc chủ Đoan Mộc Nhã và Ngọc Huyền Cơ.
Đoan Mộc Nhã khom mình hành lễ chào Phượng Hoặc Quân: "Gặp qua quốc sư đại nhân!"
Phượng Hoặc Quân khẽ gật đầu.
Ngọc Huyền Cơ cung kính đứng bên cạnh Phượng Hoặc Quân, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Khuynh Thành.
Nữ nhi của Tô Chiến Thiên, gã đương nhiên biết.
Tại sao nàng bị Cơ Thành chọn làm Vương phi tương lai, tựa hồ ẩn chứa bí mật lớn, gã đoán không ra.
Thấy Ngọc Huyền Cơ ngó chừng Tô Khuynh Thành, Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Vị tiểu bạch kiểm này, đừng nhìn chằm chằm Khuynh Thành của ta, nàng là tiểu thiếp của ta, ngươi nhìn nữa sẽ chọc giận bản công tử.''
"..."
Tô Khuynh Thành lập tức xạm mặt lại, ta biết mình là tiểu thiếp của ngươi, nhưng ngươi có cần nói ra trước mặt mọi người không?
Làm tiểu thiếp, là chuyện vinh quang lắm sao?
Đám người nghe vậy, thần sắc quái dị nhìn Tô Khuynh Thành, Vương phi tương lai của Đại Chu, vậy mà chỉ là tiểu thiếp của Diệp Lăng Thiên, thật thú vị.
Phượng Hoặc Quân nhìn Diệp Lăng Thiên và Tô Khuynh Thành, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngọc Huyền Cơ áy náy nói: "Ngọc mỗ thất lễ."
Diệp Lăng Thiên cười nhạt một tiếng, không để ý đến Ngọc Huyền Cơ.
Đoan Mộc Nhã nhìn về phía đám người, nhẹ giọng nói: "Dược Vương cốc chưa từng mở cửa đối ngoại, hôm nay mời các vị vào cốc, bởi vì một chuyện."
Du Sơn Khách hỏi: "Xin hỏi Đoan Mộc cô nương có chuyện gì?"
Ngay cả Phượng Hoặc Quân cũng tới, chỉ sợ chuyện này không đơn giản.
Đoan Mộc Nhã nói: "Mười năm trước, sư phụ ta Thường Bách Thảo qua đời, trước khi lão nhân gia ra đi, có để lại một vật, để cho ta tìm cơ hội thích hợp giao ra."
Diệp Lăng Thiên suy tư, Trường Sinh ấn sao?
"Thường Bách Thảo chết rồi?"
Không ít người ngưng mắt, hôm nay bọn họ tới đây, mục tiêu chính là Thường Bách Thảo, bây giờ lại nghe nói đối phương đã chết, khiến cho bọn họ cảm thấy cực kì không ổn.
Nhất là La Võng v à Vãng Sinh doanh, không phải tin tức tốt gì, bọn họ đến đây chỉ vì lôi kéo Thường Bách Thảo, hiện tại người ta chết rồi, phải làm sao đây?
Về phần Đoan Mộc Nhã? Mặc dù là cốc chủ hiện tại của Dược Vương cốc, nhưng tu vi của nàng chỉ là Tông sư sơ kỳ, bọn họ không coi ra cái gì.
"Xin hỏi Đoan Mộc cô nương, Dược Vương chết thế nào? Theo ta biết, Dược Vương là một cường giả Đại Tông sư, thọ nguyên hơn ba trăm năm, không chết dễ như vậy mới đúng.''
Đường Thất nghiêm túc nói.
Ở bên cạnh gã, có một lão giả tóc trắng bạc phơ, khí tức yếu ớt.
Vị này là trưởng lão của Đường Môn, đáng tiếc sắp phải chết, chỉ có Thường Bách Thảo xuất thủ cứu giúp mới sống được.