Sau nửa canh giờ.
Thiên địa quy về yên tĩnh, sơn cốc bằng phẳng, tràn ngập vận vị kiều diễm, nơi xa vẫn dễ dàng nhìn thấy sắc màu rực rỡ, cực kì mỹ lệ.
Diệp Lăng Thiên bò dậy, nắm chặt Hàng Tai, thần sắc âm tình bất định nhìn chằm chằm Phượng Hoặc Quân nằm trên đất, không một mảnh vải che thân, một đám máu đỏ tươi kia, cực kỳ dễ thấy.
"Xong con bê! Nhất định sẽ bị nữ nhân này truy sát đến chân trời góc biển."
Diệp Lăng Thiên ngưng trọng, sát khí trong mắt nồng đậm đến cực hạn, Hàng Tai lóe sáng huyết quang.
Một phen mây mưa trôi qua, hắn từ Tông sư hậu kỳ đột phá lên Tông sư đỉnh phong, nhưng sự kiều diễm trong đó, hắn không dám nghĩ tới, bởi vì hắn biết lần này phiền phức lớn rồi.
Nữ nhân điên phê này tỉnh lại, chắc chắn sẽ không tha cho hắn, mà hắn không dám chắc, thời điểm đối phương nhập ma, phải chăng còn một tia lý trí?
Nghĩ tới đây, sát khí trên người Diệp Lăng Thiên càng thêm nồng đậm.
"Ưm!"
Lúc này, Phượng Hoặc Quân hơi nhíu lông mày.
Diệp Lăng Thiên biến sắc, thân ảnh chợt biến mất, nữ nhân này tỉnh rồi, nhất định giết không được.
Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách, kế tiếp còn phải đi đoạt Trường Sinh ấn.
Phượng Hoặc Quân yếu ớt mở mắt, vừa lúc nhìn thấy một bóng lưng…
Rất nhanh, bên trong Huyễn Ma Lĩnh, sát khí cực kì khủng bố bộc phát, mấy ngọn núi cao bị một kiếm chặt ngang.
Không lâu lắm.
Bên ngoài Huyễn Ma lĩnh.
Diệp Lăng Thiên đi ra đầu tiên.
"Công tử." Tô Khuynh Thành lập tức đi tới.
"Đi!"
Diệp Lăng Thiên nắm tay của nàng, không nhiều lời, nhanh chóng rời đi, lo lắng Phượng Hoặc Quân đuổi kịp.
Hai mươi dặm bên ngoài Dược Vương cốc, bên trên một con đường.
Diệp Lăng Thiên nhìn về phía Tô Khuynh Thành, nói: "Khuynh Thành, chuyện thế nào rồi?
Tô Khuynh Thành đưa một cái bình ngọc cho Diệp Lăng Thiên: "Công tử, Đoan Mộc cốc chủ đưa Hộ Tâm đan cho ngươi."
Diệp Lăng Thiên để cho nàng đi tìm Đoan Mộc Nhã lấy một viên Hộ Tâm đan, mà nàng thừa cơ hỏi thăm giải dược Thiên Thù Phệ Hồn Cổ.
Đáng tiếc kết quả làm cho nàng thất vọng, ngay cả Dược Vương cốc, cũng không có giải dược.
Ngẫm lại cũng đúng, Thiên Thù Phệ Hồn Cổ của La Võng, sao lại dễ dàng bị giải trừ như vậy?
Bất quá nàng đã có Dược Vương bí điển, tìm thời gian nghiên cứu, hi vọng bí điển sẽ cho nàng kinh hỉ.
Diệp Lăng Thiên thu hồi Hộ Tâm đan.
Lập tức tiếng xe ngựa vang lên, chỉ thấy một nữ tử Thính Tuyết lâu đang vội vàng đánh xe chạy tới.
"Gặp qua tam công tử!"
Nữ tử hành lễ chào Diệp Lăng Thiên.
Tô Khuynh Thành nghi ngờ nhìn nữ tử này, tưởng rằng nàng là người của Thiên môn.
Diệp Lăng Thiên thấp giọng nói: "Lập tức truyền tin tức ra, quốc sư lấy được Trường Sinh ấn."
"Vâng công tử!"
Nữ tử không do dự rời đi.
Diệp Lăng Thiên đưa Hàng Tai cho Tô Khuynh Thành, nói: "Khuynh Thành, chúng ta tiến về Giang Nam."
Nói xong, hắn đi lên xe ngựa.
Tô Khuynh Thành do dự một lát, không hỏi nhiều, vội vàng tiến lên đánh xe.
Trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn, bên trong Huyễn Ma lĩnh xảy ra chuyện gì?
Tại sao gia hỏa này vội vàng rời khỏi Dược Vương cốc như thế, trưởng sinh ấn bị hắn cướp mất rồi sao?
Hiển nhiên, Tô Khuynh Thành chỉ đoán đúng một nửa.
Xe ngựa bắt đầu rời đi.
Trong xe.
Diệp Lăng Thiên ngồi xếp bằng, để một cái hộp thật dài bên cạnh, bên trong là Thính Vũ kiếm.
Hắn lấy một khối bảo ngọc ra, chính là Trường Sinh ấn.
"Hệ thống, rút thưởng!" Diệp Lăng Thiên âm thầm nói.
"Đinh! Rút thưởng bắt đầu."
"Chúc mừng túc chủ thu hoạch được bí pháp đạo gia."
"Chúc mừng túc chủ thu hoạch được không gian trữ vật."
Chú thích: Không gian trữ vật sẽ mở rộng khi tu vi của túc chủ tăng lên, dùng để trữ vật, không thể chứa vật sống.
Trong nháy mắt, bí pháp cực kì huyền diệu của đạo gia chảy vào trong đầu Diệp Lăng Thiên.
Bí pháp vô cùng quỷ dị, giống như tiên thuật, một khi thi triển, nhất định có uy lực vô thượng.
Diệp Lăng Thiên hấp thu tin tức trong đầu, sau đó quan sát không gian trữ vật.
Không gian rộng khoảng một mét, dùng đến chứa một ít vật phẩm cỡ nhỏ, mà lại sẽ mở rộng theo tu vi tăng lên, rất thú vị.
Tương tự như nhẫn trữ vật trong tiểu thuyết tu chân.
Diệp Lăng Thiên lấy Thính Vũ kiếm ra, tâm niệm vừa động, Thính Vũ kiếm bị thu vào bên trong không gian trữ vật, sau đó lại thu mặt nạ và một chút đồ vật khác vào trong.
"Rất tiện lợi.''
Hai mắt Diệp Lăng Thiên sáng lên, không gian trữ vật đúng là đồ tốt.
Tắc ông thất mã yên tri phi phúc(Họa phúc ở đời khó mà lường trước), lần này triệt để làm mất lòng nữ nhân điên kia, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ.
… …
Bên trong Huyễn Ma lĩnh.
'Ầm!'
Một cỗ khí tức kinh khủng bộc phát, Triệu Sơn Hà thành công chém tâm ma, tu vi điên cuồng tăng vọt, từ Tông sư hậu kỳ, bước vào cảnh giới Đại Tông sư trung kỳ.
Chẳng những khôi phục tu vi, còn tiến thêm một bước.
Cùng lúc đó, mấy người Ngọc Huyền Cơ cũng mở to mắt, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, lòng còn sợ hãi, bọn họ cuối cùng thoát khỏi ảo cảnh.
'Xoẹt!'
Đúng lúc này, Phượng Hoặc Quân xuất hiện trước mắt mọi người, nàng cầm Phượng Minh kiếm, sắc mặt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm đám người.
"Chủ thượng, thế nào rồi?"
Ngọc Huyền Cơ vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Phượng Hoặc Quân không nói một lời, không nhìn thấy tên tặc tử kia.
"Quốc sư đại nhân, chắc ngày đã lấy được Trường Sinh ấn rồi?"
Hắc Vô Thường thâm trầm hỏi.
Lấy thực lực của Phượng Hoặc Quân, chỉ là huyễn cảnh, tất nhiên không làm khó được nàng, nhất định nàng đã lấy được Trường Sinh ấn.
Hiện tại Phượng Hoặc Quân đang tức giận, sát tâm cực thịnh, vừa nghe Hắc Vô Thường hỏi, nàng không chút do dự, chém ra một kiếm.
'Ầm!'
Hắc Vô Thường bị đánh nổ thành sương máu, chết đến mức không thể chết thêm.
Ngươi nói xem ngươi làm sai cái gì? Ai cũng thấy Phượng Hoặc Quân đang rất tức giận, ngươi còn muốn chọc nàng, không phải muốn chết sao?
"..."
Đám người giật nảy mình, vội vàng rời đi, ngay cả Triệu Sơn Hà mới đột phát, cũng không muốn lưu lại đây lâu dù chỉ một chút xíu.
Phượng Hoặc Quân hờ hững nói: "Tra lai lịch của tiểu tử Diệp Lăng Thiên kia cho ta."
Ngọc Huyền Cơ run lên, Diệp Lăng Thiên làm cái gì rồi? Chẳng lẽ đoạt mất Trường Sinh ấn?
Không dám suy nghĩ nhiều, Ngọc Huyền Cơ nhanh chóng nói: "Diệp Lăng Thiên năm nay mười tám tuổi, hắn..."
Diệp Lăng Thiên này không phải Diệp Lăng Thiên kia, Ngọc Huyền Cơ chắn chắn một trăm phần trăm.
Phượng Hoặc Quân lạnh lùng nhìn Ngọc Huyền Cơ, nói: "Tra thêm một lần cho ta, để Yến Sanh Nhạc đi làm."
"Tuân lệnh!"
Ngọc Huyền Cơ vô cùng cung kính.
Ban đêm.
Một lữ điếm trong rừng núi, đèn đuốc sáng trưng.
Diệp Lăng Thiên và Tô Khuynh Thành chạy tới đây.
Diệp Lăng Thiên nói: "Khuynh Thành, chúng ta nghỉ lại đây một đêm, ngày mai tiếp tục đi đường."
Tô Khuynh Thành không nhiều lời.
Hai người tiến vào lữ điếm.
Bên trong có rất nhiều người, đều là nhân sĩ giang hồ, mỗi một người đều có binh khí, khí tức trên thân đặc thù, đám người đang ăn uống nói cười, vô cùng náo nhiệt.
Thấy Diệp Lăng Thiên và Tô Khuynh Thành xuất hiện, đám người đảo mắt nhìn qua, có người hiếu kì, có người âm hiểm, cũng có người cười lạnh...