Chương 87: [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

Nữ đế Bắc Lương, Tô Khuynh Thành

Phiên bản dịch 6999 chữ

"Thực lực chỉ là một phần của sinh mệnh, ngươi rất mạnh, nhưng ngươi dám tiến lên nửa bước, ta sẽ tước đi sinh mệnh của ngươi.''

Diệp Lăng Thiên bình tĩnh nhìn Bộ Thiên Trần, đối mặt một cường giả kiếm đạo, hắn không sợ chút nào.

"Tiểu tử cuồng vọng, ngay cả Diệp Bạch Y tới, cũng không dám nói với ta như vậy."

Trong mắt Bộ Thiên Trần tràn ngập sát khí, từ xưa đến nay chưa ai dám nói lời ngông cuồng như thế với gã, Diệp Lăng Thiên là người đầu tiên.

"Ngươi không tin thì thử xem!''

Diệp Lăng Thiên nâng kiếm lên, chỉ ngay Bộ Thiên Trần.

"Một con sâu kiến hèn mọn, một thanh kiếm rỉ sét, dù cho dùng Huỳnh Hoặc thạch làm vỏ kiếm, vẫn không thay đổi được cái gì, ngươi chưa xứng để ta xuất kiếm."

Bộ Thiên Trần đạm mạc nói.

"Tim đập của ngươi đập hơi nhanh, nói rõ ngươi đang sợ, mười tám năm trước, ngươi gặp một nữ tử chỉ có tu vi Tông sư đỉnh phong, ngươi cũng không để nàng vào mắt, kết quả lại bị nàng dùng một chiêu đánh bại."

Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.

"Tim đập nhanh hơn, đại biểu cho sát tâm đang tăng.''

Bộ Thiên Trần nghe vậy, con ngươi co rụt lại, Diệp Lăng Thiên nói không sai, gã xác thực nhìn không thấu Diệp Lăng Thiên, giống như năm đó nhìn không thấu Phượng Hoặc Quân.

Cho dù hiện tại, gã vẫn còn nhớ rõ một kiếm kia, làm cho gã vô cùng tuyệt vọng, mà lại người xuất thủ chỉ là một nữ nhân chưa đặt chân lên cảnh giới Đại Tông sư.

Cảnh tượng trước mắt sao mà tương tự năm đó, hơn nữa còn có một người mà gã nhìn không thấu.

Cho nên một kiếm này, gã không dám bất cẩn rút ra, bởi vì một khi rút sai, chắn chắn gã sẽ bồi mạng vào trong đó, mấu chốt nhất là vương triều Bắc Lương cũng sẽ chôn cùng gã.

Thiên môn, không đơn giản như vẻ bên ngoài, một vị kiếm thánh Diệp Bạch Y, một vị kỳ thánh Diệp Đạo Kỳ, một tiểu nhân không muốn mặt Diệp Huyền Tu... Đều là người cực kỳ lợi hại.

Mà lại không ai biết nội tình chân chính của Thiên môn, bên trong Thiên Môn vẫn còn tồn tại đáng sợ hơn.

Thiên môn bất hủ, truyền thừa ngàn năm, không ai dám tuỳ tiện trêu chọc!

Đương nhiên, những chuyện này không quan trọng, hiện tại quả thật gã nhìn không thấu Diệp Lăng Thiên.

Rõ ràng chỉ có tu vi Tông sư đỉnh phong, nhưng gã lại cảm nhận được một loại nguy hiểm không hiểu, một khi thanh kiếm rỉ sét kia ra khỏi vỏ, gã không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Thấy Bộ Thiên Trần do dự, Diệp Lăng Thiên chậm rãi hạ Hàng Tai xuống, thở dài nói: "Một kiếm khách chỉ rút kiếm vì người khác, là chuyện bi thảm nhất. Ngươi muốn bảo vệ quá nhiều thứ, tâm sẽ bị loạn, xem ra một kiếm này ngươi rút ra không được.''

"Mỗi người đều có con đường riêng của mình, một thanh kiếm chỉ ra khỏi vỏ vì chính mình, chẳng phải đã mất đi ý nghĩa chấn chính của nó rồi sao?''

Bộ Thiên Trần xoay người, thần sắc vô cùng đạm mạc.

Diệp Lăng Thiên tiến lên mấy bước, đi tới cạnh vách núi, nhìn thiên địa nơi xa, nhẹ giọng nói: "Dù cho đối địch với thiên hạ, Thanh Phong ba thước cũng có thể ẩn thân, chưa chắc không phải ý nghĩa chân chính.''

"Cho nên ngươi muốn làm cái gì? Ta cần một đáp án hài lòng, không thì có thể ngươi sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.'' Bộ Thiên Trần hờ hững nói.

Diệp Lăng Thiên cười nhạt một tiếng: "Nữ đế Bắc Lương, là chủ nhân tương lai của Bắc Lương, sẽ có một ngày nàng trở lại Bắc Lương, nhưng không phải hiện tại, nàng quá yếu, thế cục Bắc Lương bây giờ, nàng chi phối không được."

"Ý của ngươi là…"

Bộ Thiên Trần nhìn về phía Diệp Lăng Thiên, khẽ híp mắt, tam công tử thật khó mà nhìn thấu.

Diệp Lăng Thiên yếu ớt nói: "Giang sơn vạn dặm, từ khi ngươi cầm lấy thanh Tướng Thần kiếm, ngươi đã bắt đầu gánh vác sứ mệnh đặc biệt, loạn cục tại Bắc Lương, phải có người bình định."

"Ta chỉ là một thần tử, cũng là ý nghĩa tồn tại của là Tướng Thần kiếm, ta không thể bình định loạn cục, trừ khi nữ đế đi theo ta lên bắc." Bộ Thiên Trần lạnh lùng nói.

Loạn cục, là một chuyện không thể thiếu khi muốn thay đổi vương triều, nếu như gã xuất thủ, Tô Khuynh Thành sẽ không có cơ hội gì, trừ khi nàng đi theo gã lên bắc.

Đợi gã bình định nội loạn xong, nàng trực tiếp đăng lâm cửu thiên.

Tướng Thần, chung quy là Tướng Thần, không phải thiên tử!

Cái giới hạn này, Bộ Thiên Trần không bao giờ vượt qua, không thì Bắc Lương đã nằm trong tay gã từ lâu!

"Đó là chuyện của ngươi, ta đã nói rồi, nếu ngươi bình loạn không được, vậy ta sẽ tự động thủ, ta không nhẫn tâm để Khuynh Thành nhà ta đi giải quyết cục diện rối rắm, chia năm xẻ bảy kia."

Diệp Lăng Thiên hờ hững nói, ánh mắt lóe lên hào quang lạnh lẽo, sát khí kinh khủng bộc phát.

Nếu hắn xuất thủ, nhất định phải giết sạch hoàng thất Bắc Lương, người dám can đảm ngăn cản, chém giết toàn bộ, đến thời điểm đó toàn bộ Bắc Lương sẽ thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Vận mệnh của Tô Khuynh Thành, sớm đã chú định, Diệp Lăng Thiên không thể để nàng đi nhận lấy cục diện rối rắm.

"Ngươi đang ép ta làm việc?"

Bộ Thiên Trần âm trầm nói, ánh mắt hiện lên hàn khí.

"Không phải đang ép ngươi, mà là thông báo cho ngươi biết, Tô Chiến Thiên suy nghĩ thấu đáo hơn ngươi nhiều, cho nên mới từ bỏ Trấn Nhạc kiếm, để có cơ hội đưa Tô Khuynh Thành đến Thiên môn.''

''Bây giờ ngươi đưa nàng lên bắc, vẫn không giải quyết được cái gì, thiên hạ sắp loạn, thời khắc mấu chốt nhất, Thiên môn sẽ trở thành chỗ dựa của nàng.''

Diệp Lăng Thiên khẽ lắc đầu.

Giang hồ bây giờ, gió nổi mây phun, tổ chức cường đại nhao nhao hiện thân, triều đình nhìn như bình tĩnh, đồng dạng cuồn cuộn sóng ngầm.

Cơ Thành có dã tâm không nhỏ, muốn quân lâm thiên hạ, đến thời điểm đó Bắc Lương sẽ đứng mũi chịu sào, trở thành mục tiêu đầu tiên.

Tô Chiến Thiên là lão hồ ly, từ khi bắt đầu, lão hồ ly kia đã mưu đồ tốt hết thảy, chỉ có một việc mà lão hồ ly kia không ngờ tới, đó là người giúp Tô Khuynh Thành lại chính là Diệp Lăng Thiên, một tên hoàn khố.

"…"

Bộ Thiên Trần cau mày, không nói một lời.

Qua một lát sau.

Bộ Thiên Trần trầm ngâm nói: "Nữ đế trúng độc Thiên Thù Phệ Hồn Cổ, chỉ có đại tế ti Bắc Lạc ly mới giúp được nàng.''

Tô Chiến Thiên có nhiều thân phận, là người của La Võng, quan của Đại Chu, tướng quân của Bắc Lương, chuyện Tô Khuynh Thành trúng Thiên Thù Phệ Hồn Cổ, là chuyện nằm ngoài dự liệu của đối phương.

Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói: "Ta đã giải độc cho nàng.''

"Giải quyết bằng cách nào?"

Bộ Thiên Trần chấn kinh, con ngươi co rụt lại, Thiên Thù Phệ Hồn Cổ chính là kỳ độc của La Võng, cho dù là cao thủ Đại Tông sư cũng khó giải quyết, Diệp Lăng Thiên làm sao được?

"Chỉ cần một bát cháo mà thôi!" Diệp Lăng Thiên mỉm cười nói.

"Một bát cháo?" Bộ Thiên Trần nhíu mày.

Trầm ngâm một lát, nói: "Kế hoạch của ngươi rất thú vị, nhưng bố cục quá nhỏ, không đủ để ta động tâm. Trong Thiên môn, còn rất nhiều người để ta hợp tác, vì sao phải chọn ngươi?"

"Bởi vì hắn đặc biệt!"

Một thanh âm thần bí vang lên, bên ngoài mười mét, xuất hiện một hắc ảnh.

Đối phương vác một cây cổ cầm, đứng trên cây đại thụ, tựa như lúc nào cũng có thể lẫn vào trong bóng tối, tu vi đạt đến Đại Tông sư.

Bộ Thiên Trần nhìn người thần bí kia, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Lục chỉ cầm ma, Yếm Tiêu Sinh."

Bạn đang đọc [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết của Cô Sơn Phóng Ngưu Oa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    27

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!