Chương 91: [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

Hồng Nhan các, mộ anh hùng

Phiên bản dịch 6735 chữ

Di dạo trên đường một lát.

Diệp Lăng Thiên dừng chân trước lầu các cao bảy tầng.

Chung quanh lầu các treo đèn lồng màu đỏ tiên diễm, đèn quang minh sáng, huy hoàng vô cùng, bên trong tràn ngập tiếng cười đùa, sênh ca huyên náo, trên cửa chính treo một bảng hiệu màu vàng kim, đề ba chữ lớn.

Hồng Nhan các!

Nơi đây là động tiêu tiền lớn nhất Cô Tô thành, quyền quý phú thương ném một lần tới ngàn kim, người bình thường không có tư cách đặt chân vào bên trong.

Nghe đồn trong lầu các này, có đủ loại đồ vật thú vị, mỹ nhân xinh đẹp nhiều vô số kể, một khi nam nhân đặt chân vào, sẽ say mê trong đó, lưu luyến quên về.

Mà cái Hồng Nhan các này, chính là tụ bảo bồn của Bạch gia, có cao thủ trấn thủ, không ai dám làm loạn ở đây.

"Hồng Nhan các, mộ anh hùng, xưa nay quân vương mấy người lưu?"

Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, nhấc chân đi vào bên trong.

"Gia hỏa này…"

Cách đó không xa, một vị trí ẩn nấp, Du Sơn Khách và người kể chuyện thấy vậy, thần sắc quái dị một trận.

Bọn họ đều cho rằng, Diệp Lăng Thiên sẽ cầm nhẫn ngọc tiến về khu nhà cũ.

Dù sao khi người ta cầm được nhẫn ngọc, đi tới Cô Tô thành, chuyện đầu tiên muốn làm, hẳn là đi tìm người Tung phái, kết quả hắn lại đi vào Hồng Nhan các.

Hồng Nhan các là chỗ gì? Nói trắng ra là thanh lâu!

Tựa hồ tam công tử rất chung tình với thanh lâu.

Trên đường đi, hết Hoán Sa lâu, lại đến Hồng Nhan các, tiêu dao khoái hoạt, thật làm cho người ta hâm mộ.

"Tam công tử thật phóng túng, chúng ta mẫu mực, có cơ hội rất muốn uống mấy chén với hắn.''

Du Sơn Khách vừa cười vừa nói.

"Không chừng trong đó cất giấu chuyện gì.''

Người kể chuyện lắc đầu, tình hình đã nằm ngoài dự đoán của bọn họ, để cho người ta nhìn không thấu.

Du Sơn Khách nói: "Vân Mạch cầm nhẫn ngọc đi tới khu nhà cũ, không ngoài dự đoán, Vân Mạch sẽ trở thành chưởng môn Tung Hoành phái, chúng ta đi Bình Nam Hầu phủ, nơi đó sẽ có trò hay!"

Sở Cửu Ca đến cùng nắm giữ đồ vật gì, vậy mà để cho Tử Y Hầu phái Mạc Khinh Vũ ra?

Mạc Thanh Dương thành chủ Phong Lôi thành đã chết, Bôn Lôi kiếm lại ở trong Bình Nam Hầu phủ, có lẽ Sở Cửu Ca nắm giữ tay cầm nào đó của Tử Y Hầu!

Nếu La Võng có được tay cầm này, vậy sẽ làm được rất nhiều chuyện.

"Chúng ta đều đi, ai canh chừng Diệp Lăng Thiên?" Người kể chuyện cười hỏi.

Du Sơn Khách im lặng nhìn người kể chuyện: "Nhìn không thấu còn tiếp tục lưu lại, không phải muốn chết sao? Đoạn đường này, ta kém chút chết rồi, ngươi thì sao?''

Người kể chuyện cười khổ nói: "Hai chúng ta giống nhau.''

Lữ điếm trong núi, ngay cả kiếm tôn Bộ Thiên Trần đều xuất hiện, nếu gã thật ra tay với Diệp Lăng Thiên, bây giờ cái mạng nhỏ của mình chắc đã nằm lại chỗ đó.

Kiếm tôn Bộ Thiên Trần xuất hiện chỉ là trùng hợp sao?

"Vậy người nhìn thấu sao?" Du Sơn Khách ý vị thâm trường hỏi.

"Nhìn không thấu!" Người kể chuyện lắc đầu.

"Mỗi người ra sân đều đúng thời điểm, hai chúng ta cũng thế, bên trên bàn cờ này, hai chúng ta chưa chắc không phải quân cờ! Chúng ta bây giờ chỉ cần làm một chuyện, đó là đi theo nước cờ của người cầm cờ.''

Du Sơn Khách cầm hồ lô rượu uống một ngụm, quay người rời đi.

"Nói đúng, muốn sống thì phải cách xa Diệp Lăng Thiên một chút, hắn quá quỷ dị, tiếp cận quá gần, dễ dàng tiến vào trong vũng bùn lớn hơn."

Người kể chuyện nhẹ nhàng cười, nhanh chóng rời đi.

Đề Đăng Nhân, Huyết Khô Lâu, dược ma Cổ Thiên Hạc, Trang Tiêu Dao... Những người này chính là vết xe đổ.

Một vị trí khác.

Hoa Giải Ngữ và Niệm Hồng Ngư đang theo dõi Hồng Nhan các.

"Chúng ta có suy nghĩ nhiều rồi không?" Niệm Hồng Ngư hiếu kì hỏi.

Hoa Giải Ngữ trầm ngâm, con ngươi chợt co rụt lại, cảm nhận được chỗ không đúng, lập tức nói: "Nơi đây quá nguy hiểm, mau rời khỏi!"

Hai nữ không do dự chút nào, nhanh chóng rời đi.

Cũng không lâu lắm.

Trên nóc nhà cách đó không xa, lục chỉ cầm ma Yếm Tiêu Sinh xuất hiện, đứng chắp hai tay sau lưng, tươi cười nhìn Hồng Nhan các.

"Vẫn là Trương Huyền nhìn thấu mọi chuyện, trong bụng tam công tử đầy suy nghĩ xấu, sao lại làm từng bước? Xem ra Bạch gia bị ngươi ăn chắc."

Yếm Tiêu Sinh khẽ cười nói.

Tung phái tưởng rằng Diệp Lăng Thiên sẽ tiến về khu nhà cũ, bọn họ nhất định dốc hết toàn lực, tất cả lực chú ý đều phóng tới khu nhà cũ bên kia, làm thế nào cũng không nghĩ tới, mục tiêu của Diệp Lăng Thiên là Bạch gia.

Tung phái điều động hết lực lượng đến cổ trạch, Bạch gia bên này sẽ vô cùng yếu kém, muốn ăn Bạch gia sẽ đơn giản rất nhiều.

Bạch gia là một khối thịt mỡ lớn, nhưng cho tới nay, không một thế lực nào ăn được nó, bởi vì Bạch gia tựa lưng Tung phái, không một thế lực nào có năng lực nuốt một mình.

Hiện tại các đại thế lực không chú ý tới Bạch gia, Diệp Lăng Thiên có thể lặng yên không tiếng động ăn cục thịt béo này.

Tốt cho một chiêu giương đông kích tây, đây là mưu kế một đá bắn ba chim!

Tiến vào Hồng Nhan các.

Diệp Lăng Thiên tìm chỗ chơi, cầm năm trăm lượng còn lại tiểu đả tiểu nháo, không quan tâm chuyện đêm nay.

Hành động của hắn làm cho một số người cực kì không hiểu.

Hồng Nhan các.

Tầng thứ bảy.

Nơi này không mở cửa tiếp khách, ngày bình thường, chỉ có đại nhân vật của Bạch gia mới tiến vào được.

"Hồng Phất, thế nào rồi?"

Một nữ tử mặc nghê thường ngũ thải đắt đỏ, dáng người uyển chuyển, chậm rãi mở miệng hỏi.

Khuôn mặt trứng ngỗng của nàng tinh tế tỉ mỉ trắng như tuyết, đôi mi cong như trăng khuyết, phối hợp đôi mắt lá liễu, hẹp dài mà dụ hoặc, thanh tú động lòng người, sở hữu tài hoa thi vận của nữ tử vùng sông nước Giang Nam, lại khôn khéo thông minh, hiểu biết kinh doanh buôn bán.

Nàng chính là đại tiểu thư của Bạch gia, Bạch Khuynh Nhan!

Bạch Khuynh Nhan, là một nữ nhân không đơn giản, nàng chỉ dùng thời gian ba năm, đã mở rộng sản nghiệp của Bạch gia đến toàn bộ Đại Chu, thậm chí ngoài Đại Chu, cũng có sản nghiệp của Bạch gia.

Năng lực thương nghiệp của nàng rất đáng sợ.

Trước mặt Bạch Khuynh Nhan, có một nữ tử mặc váy dài màu đỏ, tên Hồng Phất, là đầu bài của Hồng Nhan các.

Hồng Phất cung kính trả lời: "Tam công tử tiến vào đây đặt cược, mỗi lần đều tiểu đả tiểu nháo."

"Hắn mang theo bao nhiêu bạc?" Bạch Khuynh Nhan dò hỏi.

"Năm trăm lượng!" Hồng Phất trả lời.

"Năm trăm lượng."

Bạch Khuynh Nhan cau mày, Diệp Lăng Thiên muốn làm cái gì?

Theo lý hắn phải tiến về khu nhà cũ mới đúng, kết quả lại tới đây vui đùa.

Còn Vân Mạch một mực không ra cửa, cực kì yên tĩnh, bây giờ lại cầm nhẫn ngọc đi dạo, còn dự định đi đến khu nhà cũ.

Đủ thấy Vân Mạch muốn chức chưởng môn Tung Hoành phái, Diệp Lăng Thiên bị loại bỏ ra ngoài.

Chỉ là việc này càng nghĩ càng không đúng.

Ở trong đó đến cùng có tính toán gì?

"Hồng Phất, ngươi mời Diệp Lăng Thiên lên đây, ta muốn biết mục đích của hắn.''

Bạch Khuynh Nhan trầm ngâm nói.

Đã không biết rõ Diệp Lăng Thiên suy nghĩ cái gì, vậy mở miệng hỏi là được.

Bạn đang đọc [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết của Cô Sơn Phóng Ngưu Oa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    89

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!