Khu nhà cũ của Tung phái.
"Bẩm báo lão thái gia, có tin mới."
Nam tử trung niên cung kính hành lễ chào lão giả trên xe lăn.
"Nói." Lão giả khẽ vung ống tay áo.
Nam tử trung niên nói: "Có ba tin tức, tin tức thứ nhất, La Võng, Phương Ngoại Thiên, Vãng Sinh doanh, Huyền Âm phường đều xuất hiện tại Bình Nam Hầu phủ, chỉ sợ sẽ có một trận đại chiến."
Lão giả lạnh nhạt nói: "Mạc Thanh Dương là người của Tử Y Hầu, lại chết bởi Phệ Tâm Thứ và Hoàng Tuyền tán, việc này liên quan đến Bệnh Tử Quỷ, Bôn Lôi kiếm xuất hiện tại phủ đệ của Sở Cửu Ca, chắc Vãng Sinh doanh lấy được thứ gì từ Mạc Thanh Dương, còn giao cho Sở Cửu Ca, xem ra đồ vật kia đủ để uy hiếp Tử Y Hầu."
Cho nên lần này người đánh cờ là Vãng Sinh doanh, Sở Cửu Ca và Huyền Âm phường, La Võng cùng Phương Ngoại Thiên chỉ đi theo tham gia náo nhiệt, thuận tiện nhìn xem lấy được thứ để uy hiếp Tử Y Hầu không.
Nam tử trung niên tiếp tục nói: "Tin thứ hai, Vân Mạch đang cầm nhẫn ngọc đi lung tung trong thành, sắp đi tới đây rồi.''
"Vân Mạch cầm theo nhẫn ngọc? Vậy Diệp Lăng Thiên đâu?"
Lão giả hơi kinh ngạc, việc này không đúng như dự đoán.
Nam tử trung niên dừng một lát, thần sắc quái dị nói: "Đó cũng là tin thứ ba, hắn tiến vào Hồng Nhan các."
"Cái này thật có ý tứ."
Trong mắt Lão giả hiện lên vẻ suy tư.
Theo lão phỏng đoán, lần này người bày cục là Diệp Lăng Thiên mới đúng, điều này cũng làm cho lão tràn ngập hiếu kì về Diệp Lăng Thiên, thậm chí gia tăng khảo hạch lên độ khó chưa từng có.
Kết quả hắn lại đưa nhẫn ngọc cho Vân Mạch, có ý gì? Bất chợt không đếm xỉa đến mình rồi?
"Có phải do Trương Huyền tính toán không? Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, lấy thủ đoạn xảo diệu đưa nhẫn ngọc cho Diệp Lăng Thiên, để hắn hấp dẫn đông đảo ánh mắt, Vân Mạch sẽ thừa cơ xuất thủ."
Nam tử trung niên nói.
Lão giả ngắm nhìn nam tử trung niên, lắc đầu nói: "Ta hiểu rõ Trương Huyền, nếu đối phương muốn Vân Mạch làm môn chủ, sẽ không làm những chuyện nhàm chán đó, bố cục hiện tại, chỉ nói rõ một chuyện."
"Chuyện gì?" Nam tử trung niên hỏi theo bản năng.
Lão giả buồn bã nói: "Vân Mạch đã muốn tới khu nhà cũ, vậy đưa tiểu tử đó đến đây, muốn biết mọi chuyện, đợi tiểu tử đó đến đây sẽ tự nói ra.''
"Vâng." Nam tử trung niên rời đi.
Lão giả ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn xem rất nhiều ngôi sao, không khỏi bấm ngón tay, nhanh chóng thôi diễn.
Sau một lát, lão thở dài nói: "Biến số! Lại là một biến số! Nhìn như thoát khỏi cục, kì thực có tính toán sâu hơn."
Cũng không lâu lắm.
Vân Mạch xuất hiện tại chỗ này.
"Gặp qua lão thái gia!" Vân Mạch cung kính hành lễ chào lão giả.
Lão giả đánh giá Vân Mạch, cảm khái nói: "Không hổ là đệ tử của Trương Huyền, tuấn tú lịch sự."
Vân Mạch cười nói: "Đứng trước lão thái gia, Vân Mạch thủy chung là một vãn bối."
Lão giả nói thẳng: "Cho nên ngươi đến khu nhà cũ có mục đích gì?''
Vân Mạch chuyển động nhẫn ngọc trên ngón tay cái, nhẹ giọng nói: "Chức chưởng môn!"
Lão giả nghe vậy, trong mắt không sinh ra một tia gợn sóng.
Vân Mạch nói: "Qua thời gian một chén trà, lão thái gia sẽ biết hết thảy."
"Người tới, dâng trà!"
Lão giả không nói nhảm, trước khi để lộ đáp án, xác thực phải ấp ủ thời gian, nếu không thì sẽ mất niềm vui thú, mà lại lão mơ hồ đã đoán ra đáp án!
Trà thơm châm xong.
Vân Mạch nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, không nói một lời.
Lão giả bưng trà, thần sắc rất bình tĩnh.
Sau một chén trà.
Vân Mạch đặt chén trà xuống, cười nói: "Lão thái gia, trà của ngài nguội rồi!"
Lão giả không đặt chén trà xuống, mà lẩm bẩm: "Diệp Lăng Thiên đi dạo Thính Tuyết lâu tại Thương Vân thành, khi đến Phong Lôi thành thì đi dạo Hoán Sa lâu, tới Cô Tô thành lại đi dạo Hồng Nhan các... Đoạn đường này nhìn như phóng túng, kì thực là cố ý, mục đích che mắt người khác, hiện tại đi Hồng Nhan các là lựa chọn tuyệt hảo."
Vân Mạch nói: "Đường Nhược Ngu thua 9900 vạn lượng tại Hồng Nhan các, hắn tất nhiên phải đi dạo một vòng."
Lão giả nói: "Mục tiêu của hắn là Bạch gia."
Cái gì Hồng Nhan các, cái gì khu nhà cũ, tiểu tử kia đúng là lẫn lộn tai mắt người khác, mục đích thực sự là Bạch gia!
Hiện tại Bạch gia là dê béo đợi làm thịt, có Tung phái bảo vệ, không ai dám động.
Nhưng hiện tại, Tung phái xem Diệp Lăng Thiên như đại địch, tưởng rằng hắn đến đây tham gia khảo nghiệm, cho nên điều động tất cả nội tình tới đây, Bạch gia bên kia, không ai bảo vệ.
Càng thêm mấu chốt nhất, La Võng, Vãng Sinh doanh, Huyền Âm phường, Phương Ngoại Thiên đều có năng lực cắn Bạch gia một ngụm, hiện tại bọn họ tề tụ tại phủ đệ của Sở Cửu Ca, rõ ràng có người không muốn bọn họ nhúng chàm khối thịt này, tận lực bày cho bọn họ một ván cờ.
Như vậy, hiện tại chỉ còn Diệp Lăng Thiên, nhìn như rời rạc bên ngoài thế cuộc.
Nếu hắn động thủ nuốn Bạch gia ngay lúc này, không có bất luận kẻ nào ngăn cản được.
Vân Mạch lắc đầu nói: "Ta đi dạo trong thành một lát, lại tới đây uống một chén trà, hiện tại phái người chạy trở về, sẽ tốn thêm chút thời gian, căn bản không kịp!"
Lão giả cảm khái nói: "Một chiêu giương đông kích tây thật diệu, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Diệp Lăng Thiên vậy mà man thiên quá hải như thế, quả nhiên thú vị."
Đêm nay trọng điểm chú ý nằm tại Bình Nam Hầu phủ và khu nhà cũ của Tung phái. Hồng Nhan các của Bạch gia, không ai chú ý đến, không nghĩ tới lại bị lợi dụng sơ hở.
Lão giả lại nói: "Tung phái không trấn thủ Bạch gia, nhưng Diệp Lăng Thiên muốn ăn miếng thịt lớn như vậy, đoán chừng còn chưa đủ năng lực, trừ khi Thiên môn xuất thủ."
"Thiên môn sẽ không ra tay." Vân Mạch lắc đầu phủ định.
Lão giả hơi híp mắt, thoải mái nói: "Xem ra chút nữa Diệp Lăng Thiên sẽ đến nơi này, đã như vậy chúng ta đợi thôi! Nếu mục tiêu của hắn chỉ là Bạch gia, ta sẽ hơi thất vọng."
Bạch gia có tài sản phú khả địch quốc, nhưng lão thấy tất cả tài sản đều không bằng một nữ tử.
… …
Hồng Nhan các.
Tầng thứ bảy.
"Tiểu nữ Bạch Khuynh Nhan, gặp qua tam công tử."
Bạch Khuynh Nhan hành lễ chào Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn Bạch Khuynh Nhan, cười nói: "Bạch cô nương và Kiêm Gia nhà ta, đều có vẻ đẹp thi từ họa ý của nữ tử Giang Nam, để cho người ta vừa thấy liền thích.''
Bạch Khuynh Nhan nghe vậy, con ngươi co rụt lại: "Xem ra hôn sự của tiểu nữ và Sở Cửu Ca xảy ra vấn đề, là thủ bút của tam công tử!''
Ngươi nói có khéo hay không, Tần Kiêm Gia sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, hết lần này tới lần khác lại xuất hiện ngay ngày nàng và Sở Cửu Ca thành hôn.
Hơn nữa còn mang theo một đám người Vãng Sinh doanh, giết vào lễ đường, thật quỷ dị.
Diệp Lăng Thiên bật cười nói: "Ngươi đề ta quá cao, ta không có năng lực lớn như vậy."
"Có lẽ vậy! Không biết tam công tử đến Hồng Nhan các, cần làm chuyện gì?" Bạch Khuynh Nhan hỏi.
Diệp Lăng Thiên để hai tay trong tay áo, cười nói: "Nghe nói huynh đệ Đường Nhược Ngu của ta thua Hồng Nhan các 990 vạn lượng bạc, ta tới đây để xem ai có năng lực lớn như vậy, thắng quá nhiều bạc."