Chương 101: Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Vậy đồ trong tay chúng ta là gì?

Phiên bản dịch 5219 chữ

Chương 101: Vậy đồ trong tay chúng ta là gì?

"Bây giờ vẫn chưa thể xác định có phải là Vương Tôn hay không, cũng có thể là cái gì đó khác! Chúng ta chờ thêm một chút xem sao!"

Tôn lão nhìn chằm chằm, nín thở, trên mặt đổ đầy mồ hôi, trông hắn ta có vẻ căng thẳng hơn bất kỳ kẻ nào.

Cứ như vậy đã qua năm phút.

Cuối cùng lớp màng đồng trên bề mặt Thần Tôn cũng hòa tan ra hết.

Nguyên trạng của nó cuối cùng hiện ra!

Rõ ràng là một ly rượu được làm bằng vàng!

Nó thật sự quá tinh xảo và xinh đẹp rồi!

Chỉ có thể sử dụng tám từ để mô tả: Điêu luyện sắc sảo, tinh tế vô cùng!

Thần Tôn so với nó chỉ có thể bị lu mờ, hoàn toàn không có cửa để so sánh!

Lúc này không còn nhiều lời nữa!

"Nó thực sự là Vương Tôn!"

Tất cả mọi người đều vô cùng kích động.

"Sao lại như vậy? Không thể nào... tuyệt đối không có khả năng" Vương Bàn Tử sợ tới mức ngã xuống phịch một tiếng.

Ngô Ca bị dọa cho trắng bệch cả mặt, cả người trống rỗng, lảo đảo sắp ngã.

Mặc dù bọn họ không muốn thừa nhận nó.

Nhưng Vương Tôn trước mắt này thật sự rất đẹp, tinh xảo và sang trọng hơn cái mà bọn họ đã sưu tầm rất nhiều!

So sánh cả hai với nhau, cảm thấy thứ mà bọn họ sưu tập chỉ là văn vật ngụy tạo!

Tôn lão cẩn thận nâng ly rượu vàng lên từ trong nước, đặt ở trước mắt cẩn thận ngắm nghía, vô cùng mê say: "Đẹp quá! Thực sự quá đẹp rồi! Thiết kế khéo léo tuyệt vời như vậy, ngoại hình đẹp lộng lẫy như thế, ta dám dùng sinh mệnh để cam đoan, dùng danh tiết cả đời của ta để đảm bảo đây chắc chắn chính là Vương Tôn!"

"Vương Tôn!"

Tất cả mọi người đều vây quanh nhìn, mắt phát sáng, giống như đang nhìn vào vật báu hiếm có vậy.

Lâm Bắc Phàm ghé sát vào nhìn, gật đầu: "Thứ này trông có vẻ rất đáng giá."

Tôn lão tức giận nói: "Đâu chỉ là đáng giá? Ly rượu vô song như thế này thì bất kể là giá trị lịch sử hay giá trị nghệ thuật đều vô cùng cao, nó ít nhất cũng phải trị giá hai trăm triệu!"

“Không, ba trăm triệu!”

"Phụt"

Vương Bàn Tử vừa mới đứng thẳng dậy đã lại xụi lơ rồi.

Mí mắt của Ngô Ca trợn trắng cả rồi, giống như bị cương thi trong hố hôn một cái.

Vậy mà bọn họ lại bán Vương Tôn trị giá ba trăm triệu cho Lâm Bắc Phàm rồi!

Muốn chết tới nơi rồi!

"Ba trăm triệu có nhiều quá không? Ta cảm thấy thứ như vậy nhiều nhất cũng chỉ đáng giá hai trăm triệu!"

Lâm Bắc Phàm phát biểu ý kiến của mình.

Tôn lão tức giận: "Ta nói ba trăm triệu thì là ba trăm triệu, có phải ngươi nghi ngờ chuyên môn của ta hay không?"

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Ta không nghi ngờ chuyên môn của ngươi, chỉ là ta cảm thấy không hẳn đáng giá nhiều như vậy!"

"Ta báo như thế là còn ít rồi đấy! Bởi vì trước đây thứ này chưa từng bị bán, là độc nhất vô nhị trên thế giới, ta cũng không thể định giá! Nhưng nếu như bán đấu giá, bán ra với giá bốn trăm, năm trăm triệu thì cũng không khiến ta cảm thấy kinh ngạc lắm!"

“Bốn, năm trăm triệu! Ối giời ơi!"

Vương Bàn Tử lại xụi lơ.

Ngô Ca ôm chặt ngực mình, cảm thấy ngực lại đau rồi.

"Tôn lão, nếu bên trong Thần Tôn này cất giấu Vương Tôn, như vậy thì mấy cái khác cũng có thể là Vương Tôn hay không?" Lâm Bắc Phàm nói.

"Rất có thể! Bây giờ ta đã chắc chắn chín mươi phần trăm rồi, chúng ta hãy thử nhanh đi! Ta có linh cảm rằng hôm nay chúng ta sẽ được chứng kiến một phép màu!" Tôn lão phấn khích.

Sau đó lại có một cái chén Thần Tôn vào trong nước giấm.

Sau một vài phút, lớp màng đồng trên bề mặt hòa tan, lộ ra một màu vàng xinh đẹp.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Đây cũng là Vương Tôn!”

"Vương Tôn thứ hai!"

Vương Bàn Tử lại ngã xuống đất, sắc mặt Ngô Ca đã nhuộm lên màu xanh rồi.

Bỏ Thần Tôn thứ ba vào nước giấm.

Sau một khoảng thời gian.

“Đây cũng là Vương Tôn!”

"Vương Tôn thứ ba rồi!"

Vương Bàn Tử lại ngã xuống đất, sắc mặt Ngô Ca đã trở nên xanh xao.

Bỏ Thần Tôn thứ tư vào nước giấm.

“Đây cũng là Vương Tôn!”

“Bốn cái đều là Vương Tôn!"

“Cái cuối cùng không phải cũng đúng là Vương Tôn đấy chứ?"

Vương Bàn Tử đã đứng không nổi nữa rồi.

Sắc mặt Ngô Ca đã xanh xao đến tím tái, như thể bị trúng kịch độc, giống như màu của cương thi bên trong mộ.

Bỏ Thần Tôn thứ năm vào nước giấm, một màu vàng xinh đẹp mê người lại hiện ra.

Bây giờ cơ bản mọi người đều đã khẳng định cái thứ năm này…

Cũng là Vương Tôn!

"Năm cái đều là Vương Tôn."

"Trời ơi! Vương Tôn trong truyền thuyết biến mất mấy trăm năm, bây giờ đã xuất thế toàn bộ rồi!"

Tôn lão kích động vạn phần: "Hôm nay lão phu đã được chứng kiến một kỳ tích! Một kỳ tích của giới sưu tầm và lịch sử!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Tôn lão, nếu toàn bộ Vương Tôn đều đã ra ngoài, ngươi là một người chuyên về phương diện này, phiền ngươi định giá!"

Tôn lão không chút do dự giơ ba ngón tay lên: "Ba tỷ!"

Con số này giống như một trận sấm sét bổ lên người Vương Bàn Tử và Ngô Ca.

Thiếu chút nữa là đã tức đến mức bỏ mình rồi!

"Ta không tin! Ta không tin đây là sự thật!"

"Sao Vương Tôn lại ở đây?"

"Nó không nên ở đây mới phải!"

Vương Bàn Tử vội vội vàng vàng xông vào trong sân sau.

Lấy ra một cái hộp lớn từ dưới tủ giường, bên trong hộp để Vương Tôn do chính hắn ta sưu tầm.

Đủ cả năm cái, không thiếu một cái nào!

"Không phải là thật! Điều này hoàn toàn không đúng sự thật"

Hắn ta run rẩy đưa ra một bàn tay rồi nắm lấy một trong những Vương Tôn.

Sau đó cạo thật mạnh vào bề mặt của nó bằng móng tay.

Bạn đang đọc Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi của Thanh Chưng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    78

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!