Chương 103: Ta không tin
Ngô Ca đau lòng đến mức chỉ muốn khóc!
"Ngô lão đệ, sao ngươi không cười, có phải là không hài lòng với phần thưởng của ta hay không?
Ngô Ca rưng rưng nước mắt, dùng sức gật đầu: "Không, ta rất hài lòng!"
"Vậy sao ngươi lại khóc?"
"Ta rất phấn khích, ta rất cảm động! Chưa từng có ai đối xử tốt với ta như vậy, ngoại trừ Lâm tổng!"
Lâm Bắc Phàm vui vẻ vỗ bả vai hắn ta: "Phải, phải! Bây giờ ta không chỉ đối xử tốt với ngươi mà sau này ta sẽ còn đối xử tốt với ngươi hơn nữa! Ngô lão đệ, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, chúng ta đều hiểu tâm tình của ngươi mà!"
Ngô Ca ngay lập tức muốn khóc thật to: “Hu hu hu”
Khóc vô cùng thương tâm!
Khóc như cha chết mẹ chết vậy!
Đúng lúc này, Vương Bàn Tử đột nhiên xông ra ngoài, ôm lấy năm cái ly Vương Tôn này, vô cùng kích động nói: "Không bán nữa! Ta không bán năm cái ly Vương Tôn này nữa! Ta sẽ trả lại tiền cho ngươi!"
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều bị sốc!
Lâm Bắc Phàm còn chưa nói gì, Tôn lão đã mở miệng mắng hắn ta rồi: "Hay cho tên Vương Bàn Tử ngươi! Ngành này của chúng ta coi trọng một tay giao tiền một tay giao hàng, quyết không hối hận! Cho dù cuối cùng có bị lừa thì cũng chỉ có thể nhận thua!"
"Nếu như người nào cũng đều giống như ngươi, nhìn thấy thứ tốt liền đổi ý, vậy thì giới sưu tầm chúng ta còn làm ăn gì được nữa? Nếu như ngươi không thể giữ lời hứa, người khác cũng có thể nuốt lời, vậy thì ngành này sẽ trở nên hỗn loạn rồi!"
"Nếu ngươi đã đổi ý, vậy có phải là những người bị ngươi lừa tiền có thể tìm ngươi để đòi lại tiền hay không?"
Những người khác cũng tức giận theo.
"Bán với giá cao, phát hiện ra giá trị thì lại cướp về, làm gì có ai buôn bán làm ăn như ngươi?"
“Ngươi căn bản là một gian thương!”
“Ngươi đã phá vỡ quy củ trong ngành này của chúng ta!”
"Tùy các ngươi thích nói như thế nào thì nói, dù sao ta cũng không bán! Không bán nữa không bán nữa!"
Vương Bàn Tử định vô lại đến cùng.
Lâm Bắc Phàm nheo mắt lại: "Tên mập, chắc chắn muốn đổi ý sao?"
"Đúng vậy! Ta đổi ý rồi.”
Vương Bàn Tử dùng hai tay ôm Vương Tôn, mặt dày mày dạn nói: "Đây chính là Vương Tôn trị giá ba tỷ, độc nhất vô nhị trên thế giới, ngươi cảm thấy ta sẽ để cho ngươi chiếm hời sao? Yên tâm đi, lát nữa ta sẽ trả lại tiền cho ngươi sau! Ta sẽ đưa cho ngươi một nghìn vạn, sẽ không để cho ngươi phải chịu thiệt thòi!"
"Xem ra không cần phải nói nữa!"
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: "Chúng ta đi thôi!"
Vương Bàn Tử vô cùng đắc ý.
Thế nhưng Ngô Ca bên cạnh lại nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.
Lịch sử sẽ không lặp lại một lần nữa đấy chứ?
Kiếp trước, bởi vì Vương Bàn Tử bán cho Lâm Bắc Phàm một đồ cổ giả, cuối cùng bị đối phương theo dõi, hắn dùng đủ mọi thủ đoạn để đưa Vương Bàn Tử vào trong tù hết lần này đến lần khác.
Không chỉ táng gia bại sản, mà còn mất đi tất cả sự tự do, không còn một cái gì cả!
Kiếp trước, Lâm Bắc Phàm chỉ bị lừa mấy trăm vạn mà thôi!
Kiếp này, hắn lại bị mất mấy tỷ ngay ở trước mặt!
Ngươi nói hắn sẽ trả thù như thế nào đây?
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là sẽ càng khủng bố hơn!
Vương Bàn Tử này thật là!
Sống lại một kiếp còn chưa kịp báo thù rửa hận, kết quả ngươi lại đắc tội hắn!
Có thể thay đổi tật xấu tham món hời nhỏ trước mắt không?
Ngô Ca lòng như lửa đốt: "Lâm tổng, chờ một chút!"
Lâm Bắc Phàm hỏi: "Còn có chuyện gì nữa sao, Ngô lão đệ?"
"Ta cảm thấy có thể là ông chủ nhất thời không nghĩ thông suốt được, ta sẽ làm công tác tư tưởng cho hắn ta!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Quá phiền phức rồi, ta cảm thấy vẫn nên dùng biện pháp của ta đi!"
Ngô Ca càng thêm sốt ruột: "Lâm tổng, xin hãy cho ta một cơ hội!"
Lâm Bắc Phàm cuối cùng cũng gật đầu: "Được rồi, nếu lão đệ ngươi đã khẩn cầu nhiều lần như vậy rồi thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội!"
Ngô Ca mừng rỡ: "Cảm ơn Lâm tổng!"
Lâm Bắc Phàm vỗ vào bả vai đối phương, cười nhạt nói: "Lão đệ, hãy cố gắng hết sức, làm không được cũng không sao! Ta để cho hắn ta nuốt vào, sau đó sẽ khiến hắn ta phải nôn ra cả vỗn lẫn lãi cho ta!"
Trong lòng Ngô Ca toát ra một luồng khí lạnh.
Ngô Ca âm thầm nháy mắt với Vương Bàn Tử: "Ông chủ, chúng ta đi vào bên trong nói chuyện cho đàng hoàng!"
Vương Bàn Tử giả vờ giả vịt: "Được! Chúng ta phải nói chuyện thật nghiêm túc!"
Hai người đi vào trong sân.
Vương Bàn Tử ngay lập tức không giả vờ nữa, trở nên hưng phấn: "Ngô Ca, chúng ta phát tài rồi ngươi có biết không? Đây chính là Vương Tôn thật trị giá hơn ba tỷ, có một không hai trên toàn thế giới! Nếu không phải ta giở trò lật lọng thì có lẽ đã không thể lấy lại được rồi!"
Ngô Ca vội vàng nói: "Tên mập này, vừa rồi suýt chút nữa ngươi đã gây ra họa lớn rồi đó, ngươi có biết không?"
Vẻ mặt của Vương Bàn Tử mờ mịt: "Gây ra họa gì?"
"Ngươi dám cướp đi Vương Tôn của Lâm Bắc Phàm! Đó chính là đồ tốt có giá trị hơn ba tỷ, ngươi nói hắn sẽ đối phó với ngươi như thế nào?"
"Hắn chỉ là một cậu ấm nhà giàu nho nhỏ, sao phải sợ hắn làm gì?"
Vương Bàn Tử vô cùng coi thường: "Có mộ huyệt nào mà chúng ta chưa từng đào qua? Có cương thi nào mà chưa từng thấy qua? Dãi nắng dầm mưa chịu nhiều gian khổ, nguy hiểm nào mà chưa từng gặp phải? Còn có thể sợ một cậu ấm nhà giàu nho nhỏ sao?"
Ngô Ca lắc đầu: "Ngươi thật đúng là người không biết gì thì không sợ hãi! Hắn có thể đáng sợ hơn nhiều so với cương thi kia, cương thi kia cùng lắm thì chỉ có thể làm tổn thương thân thể của chúng ta. Nhưng hắn không chỉ có thể làm tổn thương xác thịt của chúng ta, mà còn có thể chơi đùa với lòng người, khiến chúng ta muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong."
"Hắn thật sự kinh khủng như vậy sao? Ta không tin!" Vương Bàn Tử cãi lại.