Chương 104: Nể mặt ngươi
"Khủng khiếp hơn ngươi nghĩ nhiều! Nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi cướp đồ của hắn, ngày mai hắn có thể khiến ngươi phải phun ra, hơn nữa còn có thể nhốt ngươi ở trong tù cả đời! Tất cả mọi thứ của ngươi sẽ tan thành mây khói!"
Ngô Ca nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra ở kiếp trước.
Khi đó, bọn họ cũng là bởi vì Vương Bàn Tử chống lại...
Không đến mấy ngày đã mất đi tài sản mấy năm nay vất vả ra sức tích góp, còn bị nhốt vào trong tù.
Sau khi ra ngoài, hai người lại làm việc cùng với nhau.
Thủ đoạn của đối phương quá cao minh, hơn nữa luôn có thể đánh vào điểm yếu của bọn họ, hết lần này đến lần khác đưa bọn họ vào trong tù.
Cho dù đã trốn thật xa, vào tận trong rừng sâu nhưng vẫn bị đối phương tìm ra!
Cả đời đều sống trong bóng ma của đối phương!
Cho nên trọng sinh một lần, hắn ta không hy vọng người bạn thân của mình sẽ lại đi vào vết xe đổ.
"Có phải ngươi đang lừa ta không?" Vương Bàn Tử mở miệng.
"Đã khi nào ta lừa ngươi chưa?"
“Vậy cũng đúng!”
“Mập à, bây giờ ta vô cùng nghiêm túc nói với ngươi, trả lại mấy cái ly Vương Tôn này đi!”Ngô Ca nghiêm túc nói.
"Không trả? Đây vốn là đồ của chúng ta mà, dựa vào cái gì mà phải trả lại chứ?" Vương Bàn Tử cây ngay không sợ chết đứng.
"Mập à, ta đều là vì tốt cho ngươi! Nếu như ngươi không trả, vậy ta với ngươi sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt, hơn nữa còn tự tay đoạt lại đồ, sau đó trả lại! Đến lúc đó ta ra tay mạnh mẽ, cũng đừng có trách ta!" Ngô ca nghiêm khắc nói.
Vương Bàn Tử khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của Ngô Ca!
Điều đó có nghĩa là đối phương đang rất nghiêm túc!
Vì thế trái tim hắn ta hơi hoảng loạn: "Ta nói này Ngô Ca, không đến mức phải như vậy chứ? Ta chính là bạn bè của ngươi, từ nhỏ đã mặc chung một cái quần mà lớn lên, ngươi không giúp người của mình mà lại giúp đỡ người ngoài, còn muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ta, có phải quá đáng quá rồi rồi không?"
"Cho tới bây giờ ta chưa từng giúp đỡ người ngoài, ta vẫn giúp đỡ ngươi!"
Ngô Ca kích động ôm lấy Vương Bàn Tử, nước mắt chực trào ra: "Mập à, ta không muốn lại mất ngươi thêm nữa, ngươi có biết không?"
Giờ khắc này, Vương Bàn Tử cũng xúc động rồi!
Hắn ta cảm thấy đối phương là thật lòng!
"Ta nói cho ngươi biết, Vương Tôn quan trọng, nhưng mạng của ngươi còn quan trọng hơn! Thứ này mất đi còn có thể tìm lại! Nhưng nếu ta mất ngươi rồi thì cả đời này cũng không thể bù đắp được!" Ngô Ca nghiêm túc nói.
Vương Bàn Tử há hốc miệng: "Ta thật sự quan trọng như vậy sao?"
Ngô Ca nghiêm túc gật đầu: "Thật!"
Vương Bàn Tử lại há miệng: "Còn quan trọng hơn cả dì Lưu sao?"
Ngô Ca mặt đen: "!"
"Được rồi, thứ này cho ngươi!"
Vương Bàn Tử trả Vương Tôn lại với vẻ lưu luyến không rời...
Sau đó Vương Bàn Tử khóc òa lên: "Đều tại ngươi! Sao ngươi lại đưa họ đến đây? Tại sao lại bắt ta phải diễn kịch với ngươi? Vì sao lại bảo ta đào mấy thứ này ra chứ?"
"Bây giờ thì hay rồi? Bản gốc của bảng chữ mẫu Sầu Kim Thể của Tống Huy Tông trị giá ba trăm triệu, thua lỗ rồi chứ?"
"Vương Tôn trị giá hơn ba tỷ cũng thua lỗ rồi chứ?"
"Ngày hôm nay, chúng ta lỗ hơn ba tỷ!"
"Ngươi nói xem, chúng ta phải đào bao nhiêu ngôi mộ thì mới có thể kiếm lại được số tiền đã lỗ này?"
"Ngươi nói cho ta biết! Ngươi nói cho ta biết! Ngươi nói cho ta biết đi!”
Nói xong, hắn ta véo mạnh thịt trên người Ngô Ca.
Trong lòng Ngô Ca cũng vô cùng hối hận.
Vốn chỉ là định lỗ mấy trăm vạn, sau đó nhận được sự tán thưởng của Lâm Bắc Phàm, rồi trở thành cánh tay phải của hắn.
Ai mà ngờ tới được ngày hôm nay bọn họ đã lỗ ba tỷ chứ?
Lỗ mất cả hai thứ đáng giá nhất của bọn họ rồi!
Nếu sớm biết tất cả những chuyện này thì hắn ta nhất định sẽ không dẫn Lâm Bắc Phàm tới đây nữa!
Càng sẽ không đưa ra ý tưởng tồi tệ như vậy!
Đáng tiếc, hối hận cũng đã muộn rồi!
Vừa nghĩ đến chuyện đảo mắt một cái hai món vật báu mà mình vô cùng cực khổ mới có thể đào ra được đã rơi vào trong tay kẻ thù, trong lòng hắn ta liền cảm thấy vô cùng hoảng hốt!
Sờ ngực mình, cảm thấy trái tim mình đã nguội lạnh rồi, lạnh buốt căm căm!
"Mập à, nếu chuyện đã xảy ra rồi thì hối hận cỡ nào cũng vô ích thôi! Cùng lắm thì ta đào cho ngươi một ngôi mộ để bù đắp tổn thất, thế nào?" Ngô Ca an ủi.
Vương Bàn Tử nghiêm túc nói: "Ngươi nói rồi đó, một trăm ngôi mộ! Nếu ngươi không đào cho ta một trăm ngôi mộ, ta sẽ đeo bám ngươi cả đời này! Cho dù ngươi và dì Lưu kết hôn thì ta cũng sẽ mặt dày ở lỳ trong phòng tân hôn của ngươi không ra!"
Ngô Ca lại sa sầm mặt mày: "Cút!"
Không lâu sau, hai người bọn họ đi ra từ hậu viện.
Trên tay Ngô Ca ôm Vương Tôn, nói: "Lâm tổng, sau khi nghe ta khuyên bảo, ông chủ Vương cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt! Biết mình làm không đúng, cho nên quyết định trả Vương Tôn lại!"
“Thế này mới đúng chứ!”
Tôn lão cười nói: "Làm nghề nào phải có quy củ của nghề đó! Chỉ có cách tuân thủ các quy tắc thì thị trường mới có thể phát triển mạnh được! Mập này, chỉ ra được lỗi sai của mình rồi sửa đổi cũng là một đức tính tốt!"
Ngô Ca đưa Vương Tôn tới: "Lâm tổng, ông chủ Vương chỉ là nhất thời nghĩ không thông suốt được, cho nên mới làm ra chuyện hồ đồ! Bây giờ hắn ta đã thay đổi rồi, ngươi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho hắn ta đi!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Nếu lão đệ ngươi đã tự mình mở miệng, vậy ta sẽ nể mặt ngươi mà không thèm so đo với hắn ta!"
Ngô Ca âm thầm thở phào nhẹ nhõm.