Sau chuyện Vương Sâm, tuy Hắc Bạch thần cung lại xảy ra vài vụ án nhưng không khó khăn như lần trước nữa.
Chuyện này khiến Lạc Cầu Chân khá tiếc nuối, lại bắt đầu nhớ nhung Ninh Dạ.
Lạc Cầu Chân thích những vụ án khó khăn, nhưng điều kiện là hắn có thể phá được.
Nếu vụ án quá khó khăn, không phá được, vậy không còn là khiêu chiến nữa mà là sỉ nhục.
Vì vậy Lạc Cầu Chân rất hy vọng Ninh Dạ lại làm thêm chút chuyện để mình tóm được nhược điểm sau đó phá án. Khổ nỗi thời gian này Ninh Dạ ngoan ngoãn như con mèo con, ngoại trừ vụ án Cố gia ra, y không có bất cứ hành động gì. Ngược lại Phó Đông Lưu rất tán thưởng Ninh Dạ, cho rằng người này có tiềm lực nhận chức ở Giám Sát đường.
Chuyện này khiến Lạc Cầu Chân cảm thấy nực cười, nếu Ninh Dạ tới Giám Sát Đường, chẳng phải y sẽ trở thành đồng sự đồng nghiệp với mình ư? Đúng là thú vị.
Nhưng có thách y cũng chẳng dám làm đâu nhỉ?
Lúc này Lạc Cầu Chân đang suy nghĩ, lại nghe bên ngoài có tiếng lẩm bẩm: “Chấp sự, Ninh Dạ cầu kiến?”
Ninh Dạ?
Sao y lại tới đây?
Lạc Cầu Chân ngạc nhiên nhưng vẫn nói: “Cho hắn vào.”
Ninh Dạ bước vào Giám Sát đường, cúi người nói: “Xin chào chấp sự.”
Lạc Cầu Chân nhìn y đầy hứng thú, đầu tiên bảo y ngồi xuống, cho người dâng trà rồi mới cười nói: “Sao ngươi lại tới tìm ta?”
Ninh Dạ đáp: “Trước đây không lâu Ninh Dạ nghe nói phó đường chủ định bảo ta gia nhập Giám Sát đường, vì vậy ta tới đây hỏi chấp sự một chút, có chuyện này không? Nếu có thì có phải ý của chấp sự không?”
Hả?
Lạc Cầu Chân đã nổi hứng thú, lại nhìn sắc mặt của Ninh Dạ, rõ ràng không có ý tốt, hắn cười nói: “Gia nhập Giám Sát đường? Ngươi nghe đâu ra tin này thế?”
Ninh Dạ lạnh nhạt đáp: “Những đệ tử chấp sự phái tới theo dõi ta làm việc không tập trung như chấp sự. Rảnh rỗi thì nói chuyện linh tinh, ta nghe thấy.”
Một lũ khốn kiếp, rác rưởi!
Lạc Cầu Chân mắng thầm.
Bảo bọn chúng quan sát Ninh Dạ là để chúng nó thu thập tin tức, chúng nó thì hay rồi, lại đi đưa tin cho Ninh Dạ, tuy không phải tin tức gì ghê gớm.
Lạc Cầu Chân không muốn đi tìm chứng cứ, chuyện này mà có hỏi chắc cũng chả ai nhận.
Hắn đành nói: “Gia nhập Giám Sát đường là chuyện tốt, sao vẻ mặt Ninh sư đệ lại như đang hỏi tội vậy?”
Ninh Dạ nói: “Vậy phải xem ở cùng ai đã. Ta biết Lạc chấp sự nghi ngờ ta, ta cũng không trách chấp sự, dù sao cũng đúng là chuyện hôm đó có nhiều điểm khó mà nói rõ được, vì vậy ngươi sai người giám sát ta thì cũng thôi. Nhưng ngươi điều ta tới bên cạnh ngươi thì thật sự quá đáng rồi? Hay là ngươi cảm thấy chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi, ngươi có thể nhìn ra vấn đề trên người ta?”
Nghe nói như vậy, Lạc Cầu Chân càng vui vẻ: “Nếu ngươi không có vấn đề gì thì cần gì phải căng thẳng?’
“Ngày nào cũng bị người khác nhìn chằm chằm vào, ngươi có thấy dễ chịu không? Ta biết suy nghĩ của Lạc chấp sự rồi, chẳng qua là muốn quan sát hành vi hàng ngày của ta để tìm ra sơ hở. Đáng tiếc, ngươi không phải bạn bè lâu năm với ta, cho dù quan sát chắc cũng chẳng thấy được điều gì, sao phải lãng phí thời gian? Ngươi muốn quan sát ta thì cứ nhìn đi, Ninh Dạ ta không thẹn với trời đất, không sợ ngươi thăm dò. Thế nhưng ta còn phải tu luyện, phải ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, ngươi điều ta tới bên cạnh ngươi là làm lỡ việc tu hành của ta, việc này ta không đồng ý.”
Lạc Cầu Chân khoan thai tựa lưng vào ghế dựa ở đằng sau: “Hóa ra là vậy, không phải ngươi tức giận vì bị giám thị mà tức giận vì chuyện này làm lỡ dở việc tu hành của ngươi?”
“Đúng vậy.” Ninh Dạ nghiêm túc trả lời: “Kính mong Lạc chấp sự, sau này đừng dùng mấy thủ đoạn gian xảo như vậy nữa, có chuyện gì thì cứ thoải mái làm đi.”
Y chắp tay với Lạc Cầu Chân nói: “Nói đến đây đã hết lời, Ninh Dạ xin cáo từ.”
Nói xong cứ thế rời khỏi Giám Sát đường.
Nhìn Ninh Dạ đi khỏi, lửa giận lại bùng lên trong lòng Lạc Cầu Chân.
Ninh Dạ đang cảnh cáo hắn ư?
Y là thứ gì mà đòi cảnh cáo mình?
Lửa giận của Lạc Cầu Chân bùng lên, cảm thấy khó chịu như nuốt cả trăm con ruồi.
Hắn càng tức giận, sắc mặt lại càng bình tĩnh.
Cầm hồ sơ lên đọc một lượt, trong đầu đã lóe lên vô số suy nghĩ.
Đúng lúc này, một tập hồ sơ bên tay khiến hắn chú ý: “Thường Vũ Yên muốn tới Tây hà, Giám Sát đường chú ý bảo vệ?”
Đọc kỹ hồ sơ, Lạc Cầu Chân đột nhiên cười âm trầm: “Hóa ra là vậy. Xem ra rút cuộc cấp trên cũng không nhịn nổi nữa. Tốt lắm, tốt lắm!”
Lạc Cầu Chân thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói: “Tây Giang.”
“Có Tây Giang.” Tây Giang đã xuất hiện bên cạnh Lạc Cầu Chân như quỷ mị.
Hắn tự biết mình làm việc vô dụng, vì vậy từ nãy đến giờ vẫn ngoan ngoãn không dám xuất hiện, mãi tới khi Lạc Cầu Chân gọi hắn.
Lạc Cầu Chân lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói: “Báo cho Tứ Phương điện một tiếng, nhiệm vụ thủy yêu ở Tây hà chỉ định Ninh Dạ đi theo.”
“Chỉ định Ninh Dạ đi theo?” Tây Giang kinh ngạc.
“Đúng. Chẳng phải hắn muốn ta bớt dùng mấy thủ đoạn vặt vãnh à? Vậy được rồi, chúng ta công khai kiểm tra một lượt. Hắn nói một câu không sai, đó là ta không phải người quen của hắn, cho dù có quan sát thế nào đi nữa cũng khó mà thấy được manh mối. Thế nhưng Doãn sư huynh thì... hừ, ta muốn xem xem hắn có dám đi cùng Doãn sư huynh không!”
Cho dù Ninh Dạ thay đổi thân hình và tướng mạo thì những thói quen khi xưa cũng khó mà bỏ được.
Chỉ cần y ở bên cạnh Doãn Thiên Chiếu đủ lâu, chắc chắn Doãn Thiên Chiếu sẽ nhìn ra vấn đề.
——————————————————
Một canh giờ sau, Ninh Dạ nhận được tin - lệnh cho y đi theo hộ tống Thường Vũ Yên.
Thấy tin tức này, Ninh Dạ mỉm cười vui vẻ.
Mọi chuyện đều như dự tính của y, quả nhiên Lạc Cầu Chân đã sắp xếp y đi cùng Doãn Thiên Chiếu.
Lạc Cầu Chân không phải người ngu, nhưng chính vì hắn không ngu cho nên hắn không thể từ bỏ cơ hội, nhất là sau khi Ninh Dạ chọc giân hắn.
Có lẽ Cừu Bất Quân là người duy nhất tỏ ý lo ngại với chuyện này... ông thật sự lo Ninh Dạ sẽ bị Doãn Thiên Chiếu nhận ra.
Ninh Dạ lại không hề để ý.
Vì y biết bản thân đã không còn là Ninh Dạ trong Thiên Cơ môn trước kia nữa.
Ninh Dạ khi xưa vui vẻ nghịch ngợm, tuy cũng có ý che giấu nhưng đa số vẫn xuất phát từ tận đáy lòng - trong hoàn cảnh các sư huynh sư đệ yêu mến kính trọng lẫn nhau, mặt tối của Ninh Dạ bị che giấu, bị đè nén, bị bao phủ.
Chính hành động phản bội của Doãn Thiên Chiếu, Thiên Cơ môn bị hủy diệt đã khơi dậy mặt tối của Ninh Dạ.
Đừng nói bây giờ hình thể và dung mạo của y đã hoàn toàn thay đổi, lại có Khi Thiên thuật trên người, cho dù không có những thứ này, kể cả y dùng diện mạo thực sự đối mặt với Doãn Thiên Chiếu, Doãn Thiên Chiếu cũng sẽ nghi ngờ người trước mắt mình có phải Bạch Vũ vui vẻ nghịch ngợm mà mình biết không.
Đương nhiên quan trọng nhất là Doãn Thiên Chiếu không phải gián điệp mà Hắc Bạch thần cung bồi dưỡng nhiều năm. Hắn đột nhiên phản bội, chuyện này mang ý nghĩa trước khi phản bội hắn không thể tập trung thu thập tin tức của mình.
Trong tình huống như vậy, hắn càng không hiểu nhiều về Ninh Dạ.
Một ngày sau.
Đã tới thời gian hẹn, Ninh Dạ đi tới Thiên Nguyên phong.
Thường Vũ Yên đang đợi, bên cạnh cô còn một nam tử mặc áo đen, chính là gương mặt quen thuộc của Doãn Thiên Chiếu.
Lần này rốt cuộc hắn cũng để lộ diện mạo thật, chỉ có điều rõ ràng Doãn Thiên Chiếu đã gầy hơn nhiều so với trước đây.