Thấy Ninh Dạ, Thường Vũ Yên nhíu mày bất mãn: “Tứ Phương điện làm việc kiểu gì thế? Bảo một đệ tử bình thường còn chưa tới tầng thứ sáu đến bảo vệ chúng ta?”
Thường Vũ Yên còn chưa lên tới Hoa luân nhưng đã là Tàng Tượng đỉnh phong.
Còn Doãn Thiên Chiếu, khi ở Thiên Cơ môn hắn đã là Hoa Luân trung kỳ. Hai năm qua tuy chưa tới hậu kỳ nhưng thực lực đã tiến bộ rõ rệt.
Bảo một đệ tử thực lực còn kém hơn bọn họ đi theo bảo vệ, nghe chẳng khác nào chuyện đùa.
Ninh Dạ đành nói: “Cấp trên nói, sư tỷ và vị này...”
Y nhìn Doãn Thiên Chiếu.
Đối phương nói: “Ta tên Doãn Thiên Chiếu.”
Ninh Dạ bèn nói: “Với thực lực của sư tỷ và Doãn sư huynh, thủy yêu ở Tây hà không đáng lo ngại. Bảo Ninh Dạ tới chủ yếu là để làm thủ hạ cho hai vị, dù sao cũng có một số việc nặng không thích hợp để hai vị làm.”
Thường Vũ Yên nghe câu này sắc mặt mới khá hơn một chút: “Nói cũng đúng, dẫu sao cũng phải có người sai bảo chứ. Nếu bảo một vị sư huynh tới ngược lại không tiện sai khiến. Nếu đã vậy, lên đường thôi.”
Nói xong đã phóng một con Vân Đỉnh hạc ra, ngồi lên.
Ninh Dạ cười khổ: “Sư đệ không có vật cưỡi, thực lực không đủ, còn chưa thể phi hành.”
“Đúng là phiền phức, rốt cuộc là ai hầu hạ ai?” Tuy ngoài miệng Thường Vũ Yên nói vậy nhưng vẫn ném một đám mây nho nhỏ ra: “Lên đi.”
Ninh Dạ đạp lên đám mây, đám mây kia bồng bềnh bay lên, còn Doãn Thiên Chiếu chẳng cần mấy thứ này, trực tiếp bay lên không.
Bay từ Cửu Cung sơn tới Tây hà mất ba ngày.
Lúc này bay được một ngày, Doãn Thiên Chiếu đã nói: “Sư muội, nghỉ tạm ở đây một chút đã.”
Thường Vũ Yên đáp: “Vâng.”
Ba người đáp xuống, Doãn Thiên Chiếu tự tìm một nơi yên tĩnh tu hành, Ninh Dạ lại săn bắt và nhóm lửa, giúp Thường Vũ Yên tiết kiệm được công sức.
Trong lúc rảnh rỗi, cô nàng đi tới bên cạnh Doãn Thiên Chiếu nói: “Hiếm khi được ra ngoài, sao phải nghiêm túc như vậy, không chịu bầu bạn với muội.”
Doãn Thiên Chiếu bất đắc dĩ đáp: “Huynh tu luyện Lưỡng Nghi Chân Cương tới thời khắc then chốt, lần này nếu không phải sư phụ bảo huynh đi theo muội, huynh cũng không muốn ra ngoài. Không thể bỏ việc tu luyện hàng ngày được.”
Thường Vũ Yên bất mãn ngồi sang bên cạnh hờn dỗi.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Ninh Dạ hơi động.
Sau khi nhận được Tiệt Thiên thuật, thời gian vừa qua việc tu luyện của Ninh Dạ đã có một chút thành quả.
Lúc này Doãn Thiên Chiếu lên tiếng, y có thể cảm nhận được tâm trạng của đối phương hoàn toàn khác với biểu hiện.
Đó là một tâm trạng rất kỳ quái, cứ như Doãn Thiên Chiếu đang e ngại điều gì.
E ngại mình ư?
Không đúng!
Chưa nói tới thực lực của Doãn Thiên Chiếu hoàn toàn không cần lo ngại bản thân, quan trọng hơn nữa người nghi ngờ mình là Lạc Cầu Chân chứ không phải Doãn Thiên Chiếu.
Trong quá trình phi hành vừa rồi, Ninh Dạ đã xác nhận được chuyện này, Doãn Thiên Chiếu không hề có ý nghi ngờ mình... Ừm? Chuyện này cũng không đúng, Ninh Dạ lại đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
Lạc Cầu Chân từng bảo Doãn Thiên Chiếu tới xác nhận bản thân, nói cách khác Doãn Thiên Chiếu biết Lạc Cầu Chân đang nghi ngờ. Trong tình huống như vậy, Lạc Cầu Chân phái Ninh Dạ tới, Doãn Thiên Chiếu không thể không biết mục đích của Lạc Cầu Chân là để hắn tìm chứng cữ rõ hơn.
Như vậy, theo lý mà nói Doãn Thiên Chiếu không thể không nghi ngờ mình, dẫu sao cũng phải chú ý, phải quan sát mới đúng.
Nhưng suốt một ngày phi hành vừa qua, Ninh Dạ thật sự không cảm nhận được chút tâm trạng nghi ngờ nào của Doãn Thiên Chiếu đối với mình. Bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại, Ninh Dạ cảm thấy Doãn Thiên Chiếu vẫn quan tâm tới Thường Vũ Yên hơn.
Chuyện này thật kỳ lạ.
Lúc này Ninh Dạ lặng lẽ thi triển Tiệt Thiên thuật, cảm nhận cẩn thận tâm trạng của Doãn Thiên Chiếu và Thường Vũ Yên, tâm trạng của Thường Vũ Yên giống như biểu hiện của cô ta, rất không vui, ngược lại tâm trạng của Doãn Thiên Chiếu lại càng lúc càng kỳ quái.
Tiệt Thiên thuật chỉ cảm nhận được mơ hồ về tâm trạng, không có phân chia rõ rệt, chỉ có loại tâm trạng tương đối rõ ràng như sát ý là có thể trực tiếp nhận ra, nhưng tình cảm của con người thường rất phức tạp, mang rất nhiều sắc thái tâm trạng, thậm chí tự mâu thuẫn với nhau; cho dù tu luyện Tiệt Thiên thuật tới cấp độ đại thành nhưng nếu không am hiểu tình cảm con người cũng khó mà lý giải được.
Ninh Dạ hiểu lòng người, nhưng chính vì vậy y càng thấy khó hiểu.
Vì lúc này tâm trạng của Doãn Thiên Chiếu cực kỳ phức tạp, hết sức mâu thuẫn. Hắn có vẻ rất muốn ở cùng Thường Vũ Yên nhưng lại không thể không cố gắng kháng cự lại, trong lòng rất e ngại.
Chẳng lẽ hắn lo ngại chuyện về Ảnh?
Nhưng Ninh Dạ biết, nếu lần này Doãn Thiên Chiếu ra ngoài là có ý dẫn rắn rời hang, như vậy chắc chắn có cường giả mạnh hơn Ảnh đang nấp trong bóng tối bảo vệ hắn, chính vì vậy lần này y không bảo Cừu Bất Quân ra tay, vì có ra tay cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu thế, sao Doãn Thiên Chiếu lại e ngại?
Ninh Dạ còn đang lấy làm lạ, bên kia Doãn Thiên Chiếu đã lại từ chối hành động thân mật của Thường Vũ Yên, khiến Thường Vũ Yên càng không vui, trong tâm trạng của Doãn Thiên Chiếu lại có cảm giác không cam lòng.
Thế này là...
Ninh Dạ cảm thụ cẩn thận, bên tai đã vang lên giọng nói bất mãn bực tức của Thường Vũ Yên: “Sao thế này, khó khăn lắm mới được ra ngoài một lần, còn chẳng bằng lúc ở trong động, bây giờ thậm chí còn chẳng chịu cầm tay người ta, đúng là chẳng khác gì khúc gỗ!”
Nghe nói như vậy, Ninh Dạ thầm chấn động!
Không đúng!
Cho dù e ngại thế nào đi nữa cũng không thể không chạm tay vào Thường Vũ Yên được.
Sau khi ý thức được điều này, trong lòng Ninh Dạ bốc có một suy nghĩ xuất hiện, không khỏi rùng mình một cái.
Khoảnh khắc đó, y đột nhiên hiểu ra.
Hàng giả!
Người này không phải Doãn Thiên Chiếu!!
Đúng vậy, Doãn Thiên Chiếu đã biết mục đích của Ảnh chắc chắn là mình, vì vậy tên này không dám xuất hiện công khai mà tìm một người khác giả mạo làm mình.
Có đại năng của Hắc Bạch thần cung xuất thủ, chuyện huyễn hóa ra gương mặt một người quá mức đơn giản. Hơn nữa chuyện này được bố trí nhắm vào Ảnh, nói cách khác Vạn Pháp bình thường không thể nhận ra được, Thường Vũ Yên và Ninh Dạ càng không nhận ra.
Còn vì sao lại không nói cho Thường Vũ Yên, đương nhiên là vì nha đầu này không có tâm cơ gì, sợ cô nàng biểu hiện không tốt ngược lại làm lộ chuyện.
Chỉ có điều Thường Vũ Yên không biết, muốn thân thiết với Doãn Thiên Chiếu, tên Doãn Thiên Chiếu lại ngàn vạn lần không dám.
Bởi vì... chắc chắn Doãn Thiên Chiếu đang ẩn náu gần đây.
Ý thức được khả năng này, suy nghĩ trong lòng Ninh Dạ nhanh chóng xoay chuyển, không khỏi cười lạnh.
Tốt lắm, Doãn Thiên Chiếu, nếu ngươi đã muốn làm rùa đen, vậy ta cho ngươi làm tới cùng là được...
Màn đêm buông xuống, ba người chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thường Vũ Yên vui mừng sáp lại gần, ánh mắt nhìn Doãn Thiên Chiếu mang đầy tình ý: “Thiên Chiếu à, trời đã tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”
Lúc nói câu này gương mặt cô đã đỏ bừng đầy ngại ngùng.
Doãn Thiên Chiếu nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, nói: “Muội nghỉ ngơi trước đi. Huynh tu luyện Lưỡng Nghi Chân Cương, cần tu hành cả ngày cả đêm, không thể lười biếng.”
Nói xong đã đi tới một tảng đá lớn rồi ngồi xuống.
Ánh trắng chiếu xuống người hắn, tạo thành một cái bóng dài màu đen.
Thấy hắn như vậy, Thường Vũ Yên tức giận giậm chân một cái, đành phải phóng ra một căn nhà nhỏ bằng đá rồi bước vào.
Sau khi suy nghĩ một lúc lại thò đầu ra kêu: “Có giỏi thì huynh đừng có vào.”
Nghe cô nói câu này, Doãn Thiên Chiếu chỉ có thể cười khổ.
Lúc trời sắp sáng, ba người lại khởi hành.
Chỉ nhìn sắc mặt u oán của Thường Vũ Yên là đủ hiểu Doãn Thiên Chiếu thật sự không vào trong nhà. Nhưng dục tính bộc phát trong nội tâm gã hàng giả này lại nói với Ninh Dạ, thật ra hắn cực kỳ hứng thú với Thường Vũ Yên.
Lúc này đang phi hành trên không, Ninh Dạ đột nhiên quát lớn một tiếng rồi phóng xuống dưới.
Hai người còn tưởng Ninh Dạ gặp chuyện gì, đã thấy Ninh Dạ nhảy vào trong rừng, nắm lấy một con hươu, cười ha hả với hai người: “Lần này tốt rồi, tối nay có thịt hươu để ăn.”
Doãn Thiên Chiếu giả bất mãn nói: “Công việc quan trọng, đừng để chuyện này làm lỡ việc chính.”
Ninh Dạ cười nói: “Không lỡ đâu, việc diệt thủy yêu không thiếu chút thời gian thế này đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Thường Vũ Yên lại ủng hộ, cô nàng vỗ tay cười nói: “Không vội vậy đâu.”
Ninh Dạ bèn nói: “Lát nữa đi ngang qua thành trấn hay là đi vào chợ dạo qua, mua chút đồ ăn phụ và gia vị. Hôm qua ăn thanh đạm quá, hôm nay sư đệ xin làm một bữa ăn ngon cho sư huynh và sư tỷ.”
“Thế thì tốt quá!” Thường Vũ Yên cũng là người thích ăn uống.
Doãn Thiên Chiếu giả vốn định phản đối nhưng hắn nghiêng tai lắng nghe một lát, cuối cùng không nói gì, chỉ gật đầu.
Vì vậy tiếp đó ba người thật sự tới thành trấn gần đó mua một số đồ ăn phụ và gia vị rồi mới tiếp tục phi hành.
Tối ngày thứ hai, ba người lại hạ xuống nghỉ ngơi.
Ninh Dạ bận bịu một lúc, cuối cùng cũng dâng lên một bữa tiệc lớn cho hai người, có thịt hươu xào hành, trứng gà rau hẹ, hoa quả phủ mật ong vân vân... Thường Vũ Yên ăn rất vui vẻ, khen lấy khen để, ngay cả tên Doãn Thiên Chiếu giả cũng gật đầu, cảm thấy đúng là nên mang theo tên sư đệ này.
Bóng đêm lại bao phủ, mọi người nghỉ ngơi, Doãn Thiên Chiếu giả lại lấy cớ vận công từ chối ‘lời mời’ của Thường Vũ Yên.
Hắn ngồi bất động dưới tán cây, trong lòng lại không ngừng xuất hiện hình bóng của Thường Vũ Yên.
Giai nhân chủ động chui vào trong lòng nhưng lại không thể hưởng thụ, đáng buồn, đáng tiếc thay.
Trong lòng hắn đang thẫn thờ, chỉ cảm thấy một luồng nguyên dương rục rịch trong cơ thể, dục vọng khó mà nhịn nổi bùng lên, đành phải cưỡng ép áp chế.
Đúng lúc này đôi bầu ngực mềm mại áp lên lưng hắn, nhẹ nhàng chạm vào hắn, sau đó là giọng nói quyến rũ của Thường Vũ Yên: “Thiên Chiếu...”
Tâm thần của tên hàng giả run rẩy, quay đầu nhìn lại, chỉ hấy dưới ánh trăng, Thường Vũ Yên dịu dàng thùy mị như làn nước đang nhìn mình, ánh mắt đầy u oán.
Khoảnh khắc đó, tên hàng giả cảm thấy trái tim mình như sắp tan chảy.
Hắn không nhịn được nữa muốn vồ tới, nhưng lại bị Thường Vũ Yên ngăn cản: “Đừng ở đây, có người.”
Giọng nói này khiến trong lòng tên hàng giả thanh tỉnh hơn một chút, nhưng ngay sau đó hắn như thấy cô gái trước mắt hóa thành đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, nếu có thể thân thiết với mỹ nữ thì có chết cũng cam lòng!
Quan trọng nhất là, hắn cảm thấy mình chính là Doãn Thiên Chiếu, là Doãn Thiên Chiếu thật một trăm phần trăm, tâm thần chìm vào mê man, không biết gì nữa, lửa dục thiêu đốt lý trí khiến tên hàng giả này không còn cố kỵ điều gì, ôm luôn lấy Thường Vũ Yên xông vào trong nhà đá.
Ngoài rừng, Ninh Dạ nằm trên nhánh cây lạnh lùng chứng kiến cảnh tượng này, lòng thầm cười lạnh.
Y mặt không đổi sắc, lại phát động Khi Thiên thuật che giấu mọi thứ xung quanh.