Chương 67: [Dịch] Thiên Cơ Điện

Tây hà thủy yêu

Phiên bản dịch 8763 chữ

Sau cuộc vui, rốt cuộc Lý Vân Kim cũng tỉnh táo lại.

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là: Ta đã làm gì thế nào?

Nhìn Thường Vũ Yên vẫn đang say giấc nồng bên cạnh, trong lòng Lý Vân Kim ảo não tới tột đỉnh, nhưng chuyện đã diễn ra, hắn cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể tìm đường trốn ra khỏi căn nhà đá trước đã.

Bên ngoài ánh sao vẫn phủ đầy trời, không gian vẫn hoàn toàn yên tĩnh an lành, Lý Vân Kim biết chắc chắn Doãn Thiên Chiếu không phát hiện chuyện vừa xảy ra, nếu không hắn tuyệt đối không thể không có động tĩnh gì.

Vẫn còn thời gian, mình có thể làm gì đó.

Khoanh chân ngồi xuống bên ngoài, Lý Vân Kim tập trung suy nghĩ.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Rốt cuộc trời cũng sáng.

Nhìn ánh sáng rạng đông lóe lên trên đỉnh đầu, ánh mắt Lý Vân Kim toát lên vẻ ác độc.

Chuyện đã tới nước này, đánh phải làm như vậy thôi.

Lúc này Thường Vũ Yên đã đi từ trong nhà ra, nhìn Lý Vân Kim, sắc mặt đỏ ửng: “Lại bỏ rơi người ta lúc nửa đêm.”

Lý Vân Kim cố ổn định lại tâm trạng, nói: “Không còn sớm nữa, đi thôi, Ninh sư đệ!”

Hắn gọi hai tiếng, Ninh Dạ mới đi từ xa tới: “Xin chào sư huynh sư tỷ.”

Lý Vân Kim ho nhẹ một tiếng: “Đêm qua có ngủ được không?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Nhờ phúc của sư huynh, ngủ rất ngon.”

Nghe giọng điệu của y không có gì lạ, Lý Vân Kim mới thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì chúng ta lên đường thôi.”

Ba người lại bay lên không trung, tiến thẳng tới Tây hà.

Lại phi hành một ngày, tới tận hoàng hôn mới tới bờ Tây hà.

Tây hà nằm tại Lăng Xuyên phủ, là nhánh sông của Thiên Thủy hà, chảy qua bảy thành mười ba huyện, giúp vùng này có nước sống, cũng rất nhiều tôm cá.

Nhưng chính vì vậy những nơi này thường gặp tai họa về yêu, rất hay gặp thủy yêu.

Cái gọi là ‘Tây hà thủy yêu’ là một khái niệm rất hời hợt, dọc theo đường thủy của Tây hà, những thủy yêu gặp được không đến mười thì cũng phải đến tám, chỉ khác biệt là mạnh yếu và tần suất xuất hiện.

Nhiệm vụ mà bọn Thường Vũ Yên nhận được chỉ là thủy yêu ở Lâm Giang huyện, căn cứ theo tin tức chắc là một con ba ba, thực lực cũng chỉ là Hoa Luân.

Nhưng bây giờ Lý Vân Kim đã có ý định khác, cách làm cũng thay đổi đôi chút, hắn đi men theo thượng du, quan sát dọc đường.

Thường Vũ Yên không biết trong lòng hắn có ý xấu, Doãn Thiên Chiếu nói gì thì cô nàng nghe thế, Doãn Thiên Chiếu muốn làm thế nào cô cũng nghe. Đối với cô nàng thì nhiệm vụ lần này là để hai người ra ngoài du lịch núi non sông nước, bồi dưỡng tình cảm.

Nhưng mãi vẫn không tìm thấy mục tiêu mình cần, Lý Vân Kim rất lo lắng.

Ninh Dạ nhận ra tâm trạng của hắn, y ho nhẹ một tiếng nói: “Thiên Chiếu sư huynh, sư huynh nhìn xem có phải bên kia là Nguyên thành không, nghe nói ở đó từng có một con đại yêu xuất hiện.”

“Ờ?” Lý Vân Kim ngạc nhiên, tâm thần hơi chấn động.

Thường Vũ Yên không nhịn được nói: “Thủy yêu ở Nguyên thành không phải mục tiêu của chúng ta, đừng lo chuyện bao đồng.”

“Không sao, các ngươi ở lại đây chờ ta, ta tới xem chút rồi về.” Lý Vân Kim đã trực tiếp bay đi.

“Đều là tại ngươi.” Thấy người yêu bay mất, Thường Vũ Yên tức giận trừng mắt với Ninh Dạ.

Ninh Dạ cười nói: “Thật ra ta cũng nghĩ cho sư tỷ thôi. Sư tỷ nghĩ xem, xong chuyện này là phải đi về đấy...”

Ơ?

Con ngươi của Thường Vũ Yên xoay chuyển, lập tức hiểu ý của y, mặt mày hớn hở hẳn lên: “Nói đúng lắm, vùng sông nước Tây hà này có rất nhiều thủy yêu gây họa, lẽ nào chúng ta lại chỉ lo có một chỗ, cần trừ hại thêm cho dân chúng mới đúng.”

Ninh Dạ thầm cười lạnh, trừ hại cho dân cái quái gì, chẳng qua là muốn tìm cơ hội ở với Doãn Thiên Chiếu lâu hơn mà thôi. Tuy cô nàng này có tình cảm nhưng lại chẳng có chút suy nghĩ nào vì dân chúng. Mới ở Hắc Bạch thần cung có hai năm, chưa học được gì khác mà đã học được mấy lời đầy ý nghĩa, mở miệng là tạo phúc trong thiên hạ nhưng lại chẳng có chút hành động thực tế nào.

Không phải chờ lâu, Lý Vân Kim nhanh chóng bay về, lắc đầu nói: “Không có gì, con yêu kia không xuất hiện, không phát hiện ra điều gì, chúng ta làm việc của mình tiếp thôi.”

Chỉ có điều cảm nhận tâm trạng của hắn có thể thấy đang mừng thầm, rõ ràng đã giấu diếm.

Ninh Dạ cười lạnh trong lòng, đã hiểu rõ tâm tư của tên hàng giả này.

Như vậy rất tốt!

Một năm vừa qua, thứ Ninh Dạ học được nhiều nhất là sau mỗi lần hành động đều phải tìm sẵn một hình nhân thế mạng.

Lúc này ba người tiếp tục phi hành, nhanh chóng tới Lâm Giang huyện.

Chỉ thấy trong huyện đổ nát, nơi nào cũng có dấu vết bị nước lũ nhấn chìm.

Rốt cuộc Thường Vũ Yên không phải hoàn toàn không có lương tâm, chứng kiến cảnh tượng này không khỏi cả giận nói: “Thủy yêu hại người tới mức này cơ à. Sư huynh, chúng ta mau mau tìm ra rồi giết chết nó đi.”

“Đúng vậy, giết yêu đoạt bảo là chuyện tất yếu trên con đường tu hành của chúng ta.” Lý Vân Kim cũng coi là đương nhiên.

Hắn lập tức lấy một tấm kính ngọc ra, ném lên không trung.

Chỉ thấy tấm kính ngọc xoay tròn trên không, bắn một luồng sáng vào trong nước, vậy là nước sông đột nhiên dâng trào, tạo thành cơn sóng lớn. Rõ ràng chỉ là con sông nhỏ nhưng khí thế lại như che phủ bầu trời, lấn qua bờ sông ập tới. Cũng may lâu rồi không có ai ở cạnh bờ sông, không cần lo sẽ làm người vô tội bị thương.

Theo nước sông cuốn lên, một con ba ba đầu bạc nổi lên mặt nước, đạp lên làn sóng, ngước nhìn bầu trời, phát ra tiếng cười kỳ quái: “Hóa ra là tu sĩ của Hắc Bạch thần cung, quả nhiên các ngươi đã tới.”

“Đã biết chúng ta sắp tới mà còn dám ở lại nơi đây?” Lý Vân Kim quát lớn.

Con ba ba cười lạnh nói: “Thiên hạ tuy lớn nhưng có chỗ nào cho yêu tộc chúng ta đi?”

Nghe nói như vậy, Ninh Dạ không khỏi nhíu mày: “Nếu đã biết vậy, cần gì phải nổi sóng làm hại nhân gian?”

Con ba ba cười lớn: “Làm hại nhân gian? Đúng là nực cười, các ngươi tưởng những thứ trên bờ là do ta gây ra chắc?”

“Không phải à?” Ba người đều ngạc nhiên.

Con ba ba khinh thường nói: “Tuy lão ba ba ta đây là yêu nhưng chưa từng ăn người. Chẳng qua thân là yêu tộc, từ nhỏ đã bị tu tiên giả săn bắt. Sau khi lão ba ba ta lộ diện, có lần nào thiếu tu sĩ tới săn yêu? Cảnh tượng thê thảm mà các ngươi chứng kiến chẳng liên quan gì tới lão ba ba ta, đây là hậu quả mà những tu sĩ tới vây bắt bản yêu tạo thành. À, nói lại thì chẳng phải bây giờ các ngươi cũng làm vậy à?”

Nghe nó nói câu này, Ninh Dạ và Thường Vũ Yên không biết phải nói gì.

Lý Vân Kim lại cười gằn nói: “Đã là yêu tộc thì phải diệt trừ, lấy đâu ra lắm lời linh tinh như vậy!”

Nói xong đã giơ ngón tay chỉ một cái, một thanh phi kiếm xé gió bay ra, chém về phía con ba ba kia.

Con ba ba thở dài: “Tuy ta không có ý hại người nhưng người cũng chết vì ta. Ta cũng đã chuẩn bị, chỉ cần có bản lĩnh, có lấy mạng của ta cũng chẳng sao.”

Khi đang lên tiếng, nó đã phun một ngụm khí lên bầu trời, một cột sáng trắng toát phóng thẳng lên đỡ lấy phi kiếm kia, khiến phi kiếm kia không ngừng chuyển động trên không trung nhưng lại không thể rơi xuống.

Lý Vân Kim cười gằn nói: “Cũng có chút thủ đoạn đấy, nhưng đáng tiếc, ngươi gặp phải người của Hắc Bạch thần cung!”

Nói đoạn, hắn ấn xuống dưới một cái, hai luồng khí một đen một trắng cùng hiện lên, cuộn tròn kết hợp với nhau, như hai con rắn lớn một trắng một đen cắn về phía dưới.

Lưỡng Nghi Chân Cương, đây là đạo tu hành cơ bản của Hắc Bạch thần cung, hầu hết các đệ tử Hắc Bạch thần cung đều tu luyện đạo này, chỉ có điều những người khác nhau sẽ có lựa chọn khác biệt.

Sư phụ của Lý Vân Kim là Vạn Xà Nhân Ma, thật ra hắn là con riêng của Vạn Xà, giỏi nhất là điều khiển rắn. Hắn sử dụng Lưỡng Nghi linh hoạt như rắn, còn có năng lực biến hóa hư thực.

Theo lý mà nói thì từ thủ đoạn này có thể thấy khác biệt giữa hắn và Doãn Thiên Chiếu, nhưng Thường Vũ Yên lại chẳng phải người biết suy nghĩ, lại không tập trung vào việc tu tiên. Theo cô nàng suy nghĩ, thời gian vừa qua Doãn Thiên Chiếu có học được thủ đoạn gì mới mà mình không biết cũng là bình thường, vì vậy chỉ vỗ tay khen hay, không hề nghi ngờ.

Lúc này con rắn lưỡng nghi cắn xuống, con ba ba kia biết sự lợi hại, vung cả bốn trảo lên, sóng lớn ập tới, hóa thành một bàn tay lớn đại chiến với con rắn lưỡng nghi, chỉ thấy trời đất sóng nổi mây vần, tạo thành từng đợt sóng kinh thiên.

Sau khi đạt tới cảnh giới Hoa Luân có thể điều khiển lực lượng thiên địa, cảnh tượng khi chiến đấu cực kỳ kinh khủng.

Thực lực của Lý Vân Kim không phải quá mạnh nhưng pham vị mười dặm đều bị bao phủ trong pháp thuật của hắn.

Thực lực của con ba ba kia cũng không yếu, nó giết vài tu sĩ, cũng học được một số thứ, lại chiếm địa lợi, không ngừng điều khiển làn nước chống cự. Trong thời gian ngắn Lý Vân Kim cũng không thể làm gì được nó.

Thường Vũ Yên đang muốn giúp đỡ, Lý Vân Kim lại nói: “Sư muội đừng vội động thủ, cứ giao tên này cho ta là được.”

Thường Vũ Yên thấy Lý Vân Kim không rơi xuống hạ phong bèn đáp ứng, lại không biết Lý Vân Kim đang thầm sốt ruột.

Sao tên kia còn chưa tới?

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Cơ Điện của Duyên Phận 0

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    133

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!