Chương 69: [Dịch] Thiên Cơ Điện

Thương lượng

Phiên bản dịch 9167 chữ

Nghe Lý Vân Kim nói vậy, Doãn Thiên Chiếu như rơi vào hầm băng, hắn không không ngờ Lý Vân Kim lại làm chuyện như vậy.

“Khốn kiếp!” Doãn Thiên Chiếu tức giận gầm lên, đã phóng thích Lưỡng Nghi Chân Cương.

Chỉ thấy hai luồng khí chân linh trắng đen đã hóa thành làn sương đen vô cùng vô tận ập về phía Lý Vân Kim. Cùng là Lưỡng Nghi Chân Cương, nhưng rõ ràng Lưỡng Nghi Chân Cương của Doãn Thiên Chiếu có căn cơ hùng hậu, bác đại tinh thâm hơn hẳn.

Lý Vân Kim biết mình không chạy thoát, uất ức bằng chết.

Nhưng lúc này không ngờ làn nước lại nổi sóng.

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Hàng ngàn hàng vạn mũi thủy tiễn bắn thẳng về phía Minh Tứ Dã và Doãn Thiên Chiếu.

Minh Tứ Dã cả kinh, nhưng hắn gặp nguy mà không loạn, thanh kiếm bốc lửa trên tay đã vung ra, chỉ thấy hàng ngàn hàng vạn mũi thủy tiễn còn chưa kịp tới nơi đã bốc hơi tiêu tan: “Còn thủy yêu nữa à! Mau ra cho ta!”

Hắn tức giận vung kiếm, quét ngang cả ngàn lớp tuyết.

Dưới nước đã có bảy tám con thủy yêu lao nhao xông ra, đồng thời xuất thủ tấn công tất cả mọi người.

Thế này là sao?

Lý Vân Kim ngạc nhiên, ta có gọi nhiều thủy yêu như vậy đâu, sao trông như tất cả thủy yêu trong phạm vi mười dặm đều tập trung ở đây vậy?

Hắn đang thầm kinh ngạc, đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai: “Còn không mau chạy đi!”

Lý Vân Kim như vừa tỉnh giấc mộng, không buồn để ý ai đã nhắc nhở mình, nhân cơ hội quay đầu bỏ chạy.

Thường Vũ Yên đau buồn tột độ, chẳng buồn để ý tới đám thủy yêu kia, đuổi theo Lý Vân Kim.

Doãn Thiên Chiếu kinh hãi đang định kéo Thường Vũ Yên lại nhưng bị đám thủy yêu kia cuốn lấy, lại nghĩ tới Thường Vũ Yên bị Lý Vân Kim làm dơ bẩn thân thể, trong lúc nhất thời bỗng thấy căm ghét, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Ninh Dạ đã lên tiếng: “Để ta đuổi theo sư tỷ!”

Đã đuổi theo Thường Vũ Yên.

Sau lưng là thủy hỏa giao chiến, làm bụi mù bay đầy trời.

Lý Vân Kim như con chó mất chủ, hoảng hốt bỏ trốn. Hắn biết mình gây ra phiền toái lớn, quan trọng nhát là vừa rồi mình còn định hại Thường Vũ Yên, không biết đã bị nhận ra chưa, trong lòng đang buồn bã lại nghe giọng nói kia vang lên bên tai: “Thằng ngu này, bây giờ ngươi đã gây chuyện rồi, chỉ thoát thân thì có tác dụng gì?”

“Ai?” Lý Vân Kim kinh hãi bật thốt lên.

“Người cứu được ngươi. Ngươi có còn muốn sống không?”

“Muốn!” Lý Vân Kim không hề do dự trả lời, chuyện đã tới nước này, hắn không còn cơ hội lựa chọn.

“Vậy thì bắt sống Thường Vũ Yên, ra điều kiện với Doãn Thiên Chiếu.”

“Bắt sống Thường Vũ Yên, ra điều kiện với Doãn Thiên Chiếu?” Câu này khiến suy nghĩ của Lý Vân Kim thay đổi.

Không sai, có lẽ đây là cách duy nhất.

Nghĩ vậy, Lý Vân Kim đột nhiên xoay người, lao ngược lại về phía Thường Vũ Yên.

Tuy Thường Vũ Yên đã gần tới Hoa luân nhưng tu vi chiến lực lại kém hắn quá xa.

Thường Vũ Yên không ngờ Lý Vân Kim lại dám xuống tay với mình, thấy hắn đánh tới, trong lòng kinh hãi, quay đầu về phía sau kêu to: “Ninh sư đệ!”

Nhưng khi nhìn lại, phát hiện đâu còn bóng dáng của Ninh Dạ.

Không còn Ninh Dạ, chỉ một mình cô vốn không phải đối thủ của Lý Vân Kim, Thường Vũ Yên hoảng hốt, định lùi lại bên cạnh Doãn Thiên Chiếu.

Nhưng làm sao Lý Vân Kim lại cho cô cơ hội bỏ trốn, rắn lưỡng nghi lại bay ra, như sợi dây thừng hạ xuống người cô, trực tiếp trói cô lại.

Giọng nói thần bí đã vang lên: “Chạy về phía đông, ở đó có một căn miếu, tới đó có thứ sẽ bảo vệ được ngươi, sau đó ngươi có thể thương lượng điều kiện với đối phương.”

Lý Vân Kim không hề chậm trễ, lập tức bay về phía đông.

Sau khi bay một quãng quả nhiên thấy một gian miếu đổ nát, Lý Vân Kim lao vào trong miếu nhưng chẳng thấy có thứ gì.

Trong lòng thầm kinh ngạc, lại nghe giọng nói kia lên tiếng: “Có thấy đàn tế kia không? Trên đàn tế có một cái hộp, mở nó ra.”

Lý Vân Kim nhìn lại, quả nhiên có một cái hộp, sau khi mở ra lại thấy bên trong là một số đồ vật kỳ quái.

Đây là... vật liệu cơ quan trận pháp?

Lý Vân Kim cũng là người có kiến thức, lập tức nhận ra.

“Làm theo lời ta, lập tức bày trận chế tạo cơ quan, ngăn cản được Vạn Pháp mới có thể đàm phán.”

“Ừm.” Lý Vân Kim cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đành dựa theo lời hướng dẫn của giọng nói thần bí kia, nhanh chóng bày trận dưới đất.

Thường Vũ Yên chứng kiến tất cả, chỉ nghĩ rằng đây là hành động của bản thân Lý Vân Kim, không ngừng chửi mắng hắn.

Lý Vân Kim chẳng có thời gian để ý tới, hắn nhanh chóng bố trí xong trận pháp cơ quan.

Vừa xong xuôi đã nghe có tiếng gió từ xa ập tới.

Minh Tứ Dã và Doãn Thiên Chiếu đã lao đến.

“Ở đây.” Minh Tứ Dã đằng đằng sát khí đi tới, toàn thân từ trên xuống dưới đầy những máu tươi.

Còn chưa vào trong miếu đã nghe Lý Vân Kim hét lớn: “Đừng tới đây, bằng không ta sẽ giết cô ta!”

Minh Tứ Dã và Doãn Thiên Chiếu cũng dừng bước, chỉ thấy trong gian miếu, Lý Vân Kim đã đẩy Thường Vũ Yên đi ra.

Hắn đặt tay sau đầu Thường Vũ Yên, mặt đầy nước mắt; “Doãn sư huynh, ta biết mình sai rồi, bây giờ có nói cái gì cũng vô dụng. Nhưng dẫu sao tội mà ta phạm phải cũng không đáng chết, kính mong sư huynh nể mặt cha ta, cho ta một cơ hội.”

“Cha ngươi...” Nghe hắn nói thế, Doãn Thiên Chiếu cũng đờ ra.

Chuyện Lý Vân Kim là con riêng của Vạn Xà Nhân Ma không phải cơ mật gì, Vạn Xà Nhân Ma dẫu sao cũng là Tứ Cửu Nhân Ma, không thể không để ý tới thể diện của hắn.

Thường Vũ Yên khóc lóc như mưa: “Thiên Chiếu, muội bị tên chó chết này sỉ nhục rồi, muội không biết hắn không phải là huynh, muội thật sự không biết...”

Doãn Thiên Chiếu tự dưng bị đồng môn cắm sừng nhưng chuyện này lại thật sự không thể trách Thường Vũ Yên, quan trọng nhất là thân phận của Thường Vũ Yên, hắn đành thờ dài nói: “Đây không phải lỗi của muội, Vũ Yên, ta không trách muội. Do ta xử lý không tốt, không ngờ tên chó chết kia lại gây ra chuyện như vậy. Ngươi yên tâm nhất đinh, ta sẽ... ta sẽ không tính toán. Sau khi muội trở lại bên cạnh ta, chúng ta lại như trước đây.”

Lại như trước đây? Thật sự được như vậy ư?

Thường Vũ Yên không biết, chỉ có điều bây giờ cô chẳng có tâm trạng nào nghĩ tới chuyện đó, chỉ khóc lóc không ngừng.

Lý Vân Kim lại nghe giọng nói thần bí kia bố trí, lên tiếng nói: “Doãn sư huynh, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ thả người ngay lập tức.”

“Được.” Doãn Thiên Chiếu không hề do dự: “Ngươi thả cô ấy ra, ta hứa sẽ không tính toán chuyện này.”

Lý Vân Kim cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ ta là thằng ngốc chắc? Lời hứa chót lưỡi đầu môi, ai mà tin được? Ngươi muốn ta tin ngươi cũng được thôi, ngươi vào trong miếu, ký Huyết Khế Pháp Thư với ta.”

Nghe hắn nói vậy, Doãn Thiên Chiếu thầm tức giận, quay đầu sang nhìn Minh Tứ Dã.

Minh Tứ Dã không nói gì.

Hắn chỉ đang quan sát.

Vì hắn thấy thân hình Ninh Dạ đã xuất hiện sau miếu, còn ra dấu suỵt với mình, lặng lẽ áp sát.

Minh Tứ Dã hiểu ý của y, bèn nói: “Căn miếu này đã được bố trí trận pháp, tuy chỉ là một trận nhỏ, ta xuất một kiếm là phá được, nhưng thời gian xuất kiếm này đã quá đủ cho hắn giết chết Vũ Yên.”

Doãn Thiên Chiếu cũng chứng kiến Ninh Dạ, sau khi xác nhận Minh Tứ Dã cũng không cứu được Thường Vũ Yên, hắn bèn nói: “Được, nếu ngươi muốn thì ta sang đó là được.”

Minh Tứ Dã đang ở ngoài sáng, Ninh Dạ trong bóng tối, Doãn Thiên Chiếu tự xét thấy về mặt vũ lực không phải lo Lý Vân Kim sẽ làm gì.

Hắn bèn đáp xuống đất, đi vào trong miếu.

Vào miếu, Doãn Thiên Chiếu nói: “Ta đến rồi, Huyết Khế Pháp Thư đâu?”

Lý Vân Kim làm theo lời người bí ẩn chỉ dẫn, chỉ vào đàn tế nói: “Ngay bên dưới đàn tế đấy, ngươi cầm sang đây.”

Doãn Thiên Chiếu không hề nghi ngờ, đi về phía đàn tế.

Vừa đi tới trước đàn tế đã nghe dưới chân có tiếng răng rắc vang lên.

Đây là. . .

Không được, có cơ quan!

Doãn Thiên Chiếu kinh hãi, phản ứng cũng rất nhanh, lập tức vận công hộ thể.

Ngay sau đó dưới chân đã có đại lượng độc châm bắn ra, nhắm thẳng vào Doãn Thiên Chiếu.

Minh Tứ Dã biến sắc: “Không được!”

Đã vận kiếm trong tay, không để ý tới gì khác bổ thẳng xuống dưới.

Ầm!

Trận pháp bảo vệ căn miếu đã bị Minh Tứ Dã xuất kiếm phá tan.

Nhưng vẫn muộn mất một bước, châm độc đã chen chúc nhau đâm vào người Doãn Thiên Chiếu, xuyên qua cương khí hộ thể của hắn, chỉ chớp mắt đã biến hắn thành tổ ong.

Chứng kiến biến cố này, Lý Vân Kim cũng choáng váng.

Sao lại như vậy?

Hắn biết chỗ châm độc đó vì nó do chính hắn bố trí, nhưng chẳng phải kẻ trong bóng tối đã nói thứ này dùng để đối phó khi người bên ngoài miếu tấn công vào à? Sao nó lại tập kích Doãn Thiên Chiếu?

Gay go, bị lừa rồi!

Lý Vân Kim biết không ổn, đang định kêu to lại thấy một quầng sáng đột nhiên bùng lên.

Trận bị phá, miếu sụp xuống, khói bụi mịt mù.

Trong màn khói đó Ninh Dạ đã lao tới như điện, ôm chặt lấy Thường Vũ Yên đồng thời thi triển Sát Thân đao, toàn thân từ trên xuống dưới khắp nơi đều phóng ra đao khí sắc bén.

Lý Vân Kim vẫn kịp phản kháng, hắn hét lớn ngăn chặn công kích của Ninh Dạ.

Chỉ có điều Ninh Dạ và Thường Vũ Yên ôm chầm lấy nhau, hắn vội vàng xuất thủ nhưng lại nhét cả Thường Vũ Yên vào phạm vi tấn công của mình.

Thân phận của Thường Vũ Yên đặc thù, Minh Tứ Dã không dám sơ suất.

Xoạt!

Một kiếm lóng lánh ánh mặt trời giáng thẳng từ trên xuống.

Lần này không còn khoan dung nữa,, Lý Vân Kim thậm chí không kịp nói một lời đã bị chém chết tại chỗ, ánh lửa bừng bừng, thi thể đã bị đốt thành tro bụi!

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Cơ Điện của Duyên Phận 0

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    77

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!