Chương 70: [Dịch] Thiên Cơ Điện

Nghển cổ

Phiên bản dịch 8608 chữ

Ôm Thường Vũ Yên lăn mấy vòng thoát khỏi chiến trường, chứng kiến Lý Vân Kim hóa thành tro bụi dưới kiếm của Minh Tứ Dã, Ninh Dạ thở phào nhẹ nhõm.

Lý Vân Kim nhất định phải chết!

Y dùng Khi Thiên thuật và thuốc tráng dương gợi tình kích thích lửa dục của Lý Vân Kim, khiến hắn không thể kiềm chế được, lại dùng Khi Thiên thuật làm cho Minh Tứ Dã cũng không thể chứng kiến chuyện đã xảy ra, cả hai việc này đều có dấu vết, có thể tra xét được.

Thế nhưng Lý Vân Kim đã chết, sẽ không còn chứng cứ.

Đặc biệt là hắn không chết trong tay mình mà chết dưới tay Minh Tứ Dã, như vậy càng dễ giải thích -- ít nhất không phải mình giết người diệt khẩu.

Lúc này chứng kiến Lý Vân Kim đã chết, Ninh Dạ vươn tay đứng dậy hét lớn một tiếng: “Sư huynh!”

Lại chạy về phía Doãn Thiên Chiếu.

Y muốn xem xem Doãn Thiên Chiếu đã chết chưa.

Nhưng khi chạm vào Doãn Thiên Chiếu, trong lòng Ninh Dạ lại lạnh buốt.

Doãn Thiên Chiếu còn chưa chết.

Tuy cơ thể Doãn Thiên Chiếu như cành cây khô, hoàn toàn không còn sinh khí, nhưng Ninh Dạ biết hắn chưa chết.

Khô Mộc Tử Thiền!

Một trong bốn mươi chín loại bí thuật của Thiên Cơ lục, có thể vận dụng khi trọng thương, nó làm thân thể rơi vào tình trạng chết giả, làm trì hoãn thời gian tử vong. Nếu lúc này có đại năng tới cứu, tám chín phần mười là sẽ sống được.

Ninh Dạ biết thuật này, nhưng y không học, không ngờ Doãn Thiên Chiếu lại học, hơn nữa còn dùng thuật này để tự cứu mình.

Tên Doãn Thiên Chiếu chó chết, ngươi đã phản bội Thiên Cơ môn, còn mặt mũi nào dùng bí pháp Thiên Cơ môn tự cứu mình?

Cố nén cơn kích động muốn giết chết Doãn Thiên Chiếu, Ninh Dạ ôm lấy hắn hét lớn: “Sư huynh, sư huynh!”

Tay chân thì luống cuống lấy đan dược đổ ra cho Doãn Thiên Chiếu.

Lúc này Minh Tứ Dã vừa đỡ Thường Vũ Yên dậy, thấy Ninh Dạ đút thuốc cho Doãn Thiên Chiếu, vội kéo y ra: “Yên tâm, hắn không chết được đâu.”

Nói xong đã ấn tay xuống, tất cả châm độc trong cơ thể Doãn Thiên Chiếu bay ra ngoài.

Nhưng Doãn Thiên Chiếu rên lên một tiếng ‘á’ trầm trầm.

Minh Tứ Dã đờ ra, Liệt Dương Kiếm Quân chỉ giỏi giết người chứ không biết cứu người, chưởng vừa rồi đã ép châm độc máu độc của Doãn Thiên Chiếu ra ngoài nhưng còn chưa đủ để giúp hắn khôi phục. Thấy Doãn Thiên Chiếu đã có phản ứng lại, hắn nghĩ là nhờ Ninh Dạ đút thuốc, không khỏi kinh ngạc: “Ngươi đút cái gì cho hắn vậy?”

Ninh Dạ trả lời: “Là Tục Mệnh tán.”

“Hóa ra là thứ này, ngươi cũng có lòng lắm.”

Tục mệnh tán là loại thuốc tốt cao cấp, nó cũng giống với Khô Mộc Tử Thiền, có thể giữ sinh mạng con người trong trạng thái nhất định. Chỉ có điều Doãn Thiên Chiếu đang dùng Khô Mộc Tử Thiền, uống thuốc này vào cũng là lãng phí, ngược lại còn làm cho Doãn Thiên Chiếu tỉnh lại sớm hơn, thương thế nặng thêm.

Nhưng Ninh Dạ cố ý làm vậy, Minh Tứ Dã cũng không tiện trách cứ, bèn ôm lấy Doãn Thiên Chiếu nói: “Tình hình hiện tại của hắn không thể kéo dài được, ta dẫn hắn về thần cung trước. Lần này ngươi làm tốt lắm, ta sẽ báo công lao của ngươi lên trên, nhưng ta phải dẫn bọn họ trở về thật nhanh, không thể dẫn ngươi theo.”

“Vâng!” Ninh Dạ vội vàng nói: “Đệ tử cũng đang có chút chuyện cần làm, để đệ tử chậm rãi về thần cung là được.”

“Ồ? Ngươi còn định làm gì?” Minh Tứ Dã hỏi.

Ninh Dạ trả lời: “Đệ tử muốn kiếm chác đôi chút.”

Minh Tứ Dã ngẩn ra, lập tức hiểu ý: “Ngươi định săn giết con Tử Lân giao kia?”

“Vâng!” Ninh Dạ trả lời: “Con giao này vốn là đại yêu, giờ lại bị sư bá đánh trọng thương, đệ tử định xem xem liệu có thể...”

Ninh Dạ không giấu diếm mục đích của mình, vì bây giờ y đang muốn tăng cường thực lực bên ngoài của bản thân.

Minh Tứ Dã mỉm cười: “Tìm phú quý trong chốn hiểm nguy, ngươi nghĩ vậy không sai, nhưng con rết trăm chân có chết vẫn còn giãy dụa, cho dù trúng một đòn của ta đã trọng thương, nhưng nó vẫn là nửa bước Vạn Pháp, bây giờ ngươi không thể đối phó được. Thôi được rồi, nể tình ngươi đã liều mình cứu người, khiến ta không đến nỗi mất mặt, thứ này xem như ta cảm ơn ngươi.”

Nói xong hắn giơ ngón tay về phái Ninh Dạ, một luồng sáng bạc chìm vào mi tâm của y.

“Luồng Liệt Dương kiếm ý này là Liệt Dương thần kiếm của ta biến thành, sau khi phóng thích sẽ có sức mạnh một đòn toàn lực của ta. Có kiếm ý này, chắc ngươi có thể đối phó với con Tử Lân giao kia.”

Sau khi cho Ninh Dạ luồng Liệt Dương kiếm ý, khí thế của bản thân Minh Tứ Dã cũng yếu đi vài phần, có thể thấy hắn không thể tùy tiện ban phát kiếm ý như vậy.

“Đa tạ sư bá!” Ninh Dạ quỳ sụp xuống.

Y nói với Minh Tứ Dã như vậy vốn là có ý đòi chút lợi lộc.

Minh Tứ Dã bỏ sức không bỏ tiền, lợi lộc hắn giao ra không mất bao nhiêu phí tổn, chỉ cần vài ngày là khôi phục được nhưng lại rất thực dụng, chính là thứ Ninh Dạ đang cần.

Ngay sau đó, Minh Tứ Dã không chần chừ nữa, nắm lấy Thường Vũ Yên còn đang khóc sướt mướt, bay lên không.

Thấy Minh Tứ Dã đã đi khỏi, Ninh Dạ khẽ mỉm cười nói: “Làm tốt lắm.”

Thiên Cơ đã thò đầu từ dưới đất lên: “Ha ha, nhờ chủ nhân chỉ huy tốt thôi.”

Thủy yêu ở khắp nơi lao tới, cơ quan tài nguyên đặt trong miếu, đương nhiên đều là chuyện tốt do Thiên Cơ làm ra.

“Chỉ có điều, thật đáng tiếc, Doãn Thiên Chiếu không chết.” Thiên Cơ còn hơi tiếc nuối.

Ninh Dạ tính toán tất cả những thứ này, mục đích cuối cùng vẫn là giết chết Doãn Thiên Chiếu.

Ninh Dạ chẳng hề để ý: “Không sao, thật ra ta cũng không hy vọng lần này sẽ giết chết được hắn, bằng không ta đã chẳng chuẩn bị kế hoạch tiếp theo.”

“Vì sao?” Thiên Cơ không hiểu.

Ninh Dạ cười nói: “Nếu để hắn chết chẳng rõ đầu đuôi gì như thế, chẳng phải quá lợi cho hắn à? Phản bội tông môn, hại chết bao nhiêu đồng môn như vậy, dẫu sao cũng phải cho hắn cảm nhận đau đớn, tới cuối cùng cũng phải biết vì sao mình chết, có vậy mới thoải mái được chứ.”

“Ha ha, cũng đúng, cũng đúng, bị sư huynh đồng môn cắm sừng, lần này thì hắn đau rồi.”

“Ta không nói chuyện này.”

“Ồ? Vậy thì là cái gì?”

“Tục Mệnh tán.” Ninh Dạ thong dong đáp lời.

Thiên Cơ ngẩn ra, cười lên quái dị: “Chẳng trách... chẳng trách... Chủ nhân, ngài quá gian xảo, quá ác độc.”

————————————

Rời khỏi căn miếu, Ninh Dạ đi dọc con sông.

Y định tìm Tử Lân giao thật.

Tử Lân giao bị nhát kiếm của Liệt Dương Kiếm Quân chém trọng thương, đã chạy đi đâu không rõ.

Nhưng chuyện này hoàn toàn không làm khó được Ninh Dạ, y có Côn Lôn kính, có thể dễ dàng tìm ra Tử Lân giao.

Ninh Dạ không tới vùng sông nước phụ cận mà trực tiếp bước vào một khu rừng nhỏ.

Đi vòng quanh rừng cây vài lượt, Ninh Dạ làm chuyện mình cần làm, đó là yên tâm chờ đợi.

Đêm dần khuya, sau trận đại chiến, nơi này lại yên tĩnh trở lại.

Một con giao xà màu tím trườn vào trong rừng.

Không ai ngờ hang ổ bí mật của Tử Lân giao không phải trong nước mà ở trên bờ.

Chỉ có điều lúc này thân thể con Tử Lân giao đang cực kỳ thê thảm, sau lưng nó bị chém một kiếm, kéo dài từ đầu đến đuôi, gần như bổ đôi nó ra.

Nhưng đây chưa phải chỗ thê thảm nhất.

Thê thảm nhất là Liệt Dương kiếm ý thấm sâu vào cơ thể, mỗi thời mỗi khắc đều thiêu đốt yêu nguyên của nó, ép Tử Lân giao không thể dùng phần lớn lực lượng áp chế Liệt Dương kiếm ý.

Tuy vậy, con Tử Lân giao này vẫn rất cẩn thận, nấp trong nước khá lâu rồi mới lên bờ, đang định về hang ổ của mình chữa thương lại phát hiện có điểm không đúng.

Tử Lân giao ngẩng cao đầu, lè lưỡi ra nói: “Ra đây!”

“Cảnh giác nhỉ.” Ninh Dạ mỉm cười bước ra.

“Là ngươi?” Đương nhiên Tử Lân giao vẫn nhớ người này.

Thấy chỉ có một mình Ninh Dạ tới, Tử Lân giao thở phào nhẹ nhõm: “Một thằng nhãi chỉ mới Tàng Tượng trung kỳ, tưởng bản yêu bị thương rồi thì có thể tới kiếm lợi chắc?”

Nó còn chưa dứt lời đã thấy một ấn ký màu đỏ trên mi tâm của Ninh Dạ, không khỏi biến sắc.

Ninh Dạ cười nói: “Đã nhận ra rồi à? Không sai, Liệt Dương Kiếm Quân để lại một luồng kiếm ý trên người ta. Ta không đánh được ngươi nhưng có kiếm ý này, có thể dẫn dắt Liệt Dương kiếm ý trong cơ thể của ngươi. Một khi thi triển kiếm này, chắc chắn ngươi sẽ chết.”

“Nếu đã thế sao ngươi còn phải nói chuyện với ta?” Tử Lân giao cũng biết mình không thể thoát được, chỉ lấy làm lạ vì sao Ninh Dạ còn chưa động thủ, thậm chí còn phí thời gian sắp xếp trận pháp xung quanh.

Ninh Dạ trả lời: “Vì sao à? Đương nhiên là muốn tiết kiệm chiêu kiếm này. Chúng ta thương lượng nhé? Ngươi ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, tặng yêu đan cho ta, giúp ta tiết kiệm luồng Liệt Dương kiếm ý quý giá này, tiêu hóa nó để bản thân sử dụng.”

Tử Lân giao nghe vậy nổi giận: “Ngươi nghĩ hay nhỉ, sao bản yêu phải đáp ứng lời ngươi nói?”

“Chỉ bằng chuyện ta có thể hứa không giết chết con trai của ngươi, sao nào?”

Tủ Lân giao biến sắc.

Cuối cùng nó đã hiểu vì sao Ninh Dạ phải bố trí một trận pháp có thể dễ dàng nhận ra - thứ này vốn không để đối phó với nó.

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Cơ Điện của Duyên Phận 0

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    98

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!