Lửa giận trong nhiều năm qua, trào ra mãnh liệt, lão hoá thành phi điểu, hai cánh tay mở rộng, trực tiếp phóng vút lên không trung, hai cánh tay vung vẩy, động tác có lẽ không phải cực kỳ đẹp, nhưng tốc độ nhanh đến kinh người.
Trong nháy mắt, Viên Thạc bay vọt 100 mét.
Rơi xuống đất, bật nhẹ nhàng một cái, lại bay lên không trung!
Lão không thể bay vọt lên trời, nhưng sức bật mạnh đến mức người khác kinh hãi, trong nháy mặt lại nhảy ra 100 mét.
Chớp mắt, vượt qua hai ba trăm mét.
Mà tất cả, làm cho Lý Hạo không quan sát kịp, đối phương hai vị siêng năng giả cũng không phản ứng kịp.
Nhanh!
Nhanh không gì sánh được!
Viên Thạc là bậc thầy của Ngũ Cầm thuật, gần như là toàn năng.
Ngay sau đó, lại nhảy lên một lần nữa, gần như bật cao ngang một toà lầu, ít nhất cũng cao 30 thước.
Mà trên toà lầu, nam tử và nữ tử đều đã biến sắc.
Hồ Hạo vội vàng mở miệng: “Viên lão……”
“Gầm”
Một tiếng hổ gầm, trấn áp hết mọi thứ!
Bùm!
Ù tai!
Hồ Hạo thất khiếu chảy máu, lỗ tai giống như đã điếc, lúc này, một luồng Thần Bí Năng trào ra, y không thể nhận biết được gì nữa.
Mà nữ tử kia, con mắt thứ ba đã mở, hình như đã tiêu hao lượng lớn Thần Bí Năng.
Hơn nữa tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm ít, lúc này con mắt thứ ba cực kỳ đau đớn, vẫn chưa kịp phản ứng lại, ngay cả nhắm lại còn không kịp, ba con mắt cùng lúc nhìn thấy được một cước.
“Nhìn trộm bí thuật của ta, gan to bằng trời!”
“Giết!”
Sát khí, âm lãnh, huyết khí…..
Ba con mắt của nữ tử, đồng thời tràn đầy tơ máu, chỉ còn lại màu máu ngút trời.
Giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn phát ra.
Viên Thạc tung ra một cú đấm, gân cốt vang lên, như tiếng sấm sét, nổ tung vào hư không.
“A”
Tiếng hét chói tai truyền ra, ba con mắt của nữ tử đồng thời chảy máu, một lượng lớn Thần Bí Năng tràn ra.
“Hình phạt nhỏ nhưng bài học lớn, ta xét là phạm tội lần đầu, nên tha cho ngươi một mạng”
“Ầm”
Lại là một tiếng nổ lớn, xen lẫn với tiếng gãy xương, Viên Thạc vung một chân ra, trực tiếp đá văng nữ tử lên không trung.
“Viên lão, hiểu lầm!”
Lúc này Hồ Hạo cũng nhảy lên không trung, trong tay hiện ra một thanh kiếm, mồ hôi nhễ nhại, nhưng cũng không dám ra tay, chỉ có thể lớn tiếng kêu lên, một tay chụp lấy nử tử bị đá văng ra ngoài kia, lúc này mới ổn định thân thể.
Trong lòng ngực của mình, nữ tử đã hôn mê, trong miệng không ngừng có máu tươi phun ra ngoài.
Viên Thạc ánh mắt lãnh đạm, trực tiếp đáp xuống, một chân đạp mặt đất, để lại một cái khe sâu.
"Hiểu lầm? Vậy coi như là hiểu lầm đi! Nếu như không phục, cứ việc tìm tới ta!"
Viên Thạc tuổi già, khí thế dần dần giảm sút, khoé miệng rỉ ra một ít máu, ông ta cười nhạt: “Quay về nói với bọn họ, tuy rằng Viên Thạc đã già, thực lực mười không còn một, cũng không để những tiểu nhân vật như các ngươi có thể vũ nhục! Siêu năng quật khởi, võ sư xuống dốc... Vậy Viên Thạc ta, cũng không ngại nói cho các ngươi biết, võ sư nổi giận, máu tươi sẽ bắn ba thước!"
“Không dám!”
Hồ hạo cũng ôm theo nữ tử hạ xuống đất, trên mặt tràn đầy kinh hãi, nhanh chóng mở lời: “Viên Lão, thật sự là hiểu lầm, Lý Mộng cũng là lần đầu ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, không biết chừng mực, mục đích chúng ta đến, là bảo vệ Viên lão, vừa đúng lúc Viên lão che đậy tiểu viện, Lý Mộng lo lắng an nguy của Viên lão, lúc này mới mở ra Chân Thực Chi Nhãn..."
"Vậy coi như hiểu lầm đi!"
Viên Thạc thản nhiên nói: "Hiểu lầm cũng tốt, có chủ tâm nhìn trộm cũng tốt, quy tắc võ sư ta tại đây! Ngũ Cầm bí thuật, đó là bí mật của chúng ta, không được thăm dò!"
Dứt lời, bỗng nhiên Viên Thạc bưng bít trái tim, liếc qua Hồ Hạo, chậm rãi quay người bỏ đi, cất bước đi về phía tiểu viện của mình, thanh âm có chút cô đơn: "Không dám giết người nữa, đổi thành 20 năm trước... Không, 3 năm trước đây, con nhóc này dám nhìn trộm ta truyền võ, dù là Tuần Dạ Nhân, ta cũng tất phải giết! Già, cũng vô dụng đi rồi..."
Nỗi buồn nói không nên lời, lực bất tòng tâm.
Giờ phút này, nữ tử kia cũng vừa hay thức tỉnh, nghe vậy lại phun ra một ngụm máu, nhưng cũng không dám lên tiếng nữa.
Viên Thạc đi có chút lảo đảo, một đời tông sư, giờ phút này phảng phất già thật rồi!
"Kìm nén một hơi cuối cùng, lại dùng lên người các ngươi, vốn định còn muốn đánh giết một trận với kẻ địch cũ... Đáng tiếc!"
Âm thanh thất vọng của Viên Thạc, lần nữa truyền đến.
Sắc mặt Hồ Hạo biến đổi.
Viên Thạc... sắp tới đại nạn sao?
Mấy năm trước trọng thương quá nặng, hôm nay quả thực đã bộc phát lợi hại, hao tổn sinh khí, huyết khí, nếu thương thế lại tái phát, nếu là chết...
Hồ Hạo trên trán chảy ra mồ hôi!
Một mực đợi đến khi Viên Thạc biến mất, gã mới nhìn tới nữ tử, thanh âm trầm thấp, có chút lãnh nhạt: "Phiền phức lớn rồi!"
“ Lão…. thiếu chút nữa đã giết chết ta…..”
Nử tử hơi phẫn nộ.
Hồ Hạo cắn răng, lạnh lùng nói: "Phiền phức lớn rồi! Không phải ngươi xém chút chết, mà là ngươi ép lão động vào ngụm chân khí cuối cùng của mình, nếu như Viên Thạc không cách nào kiên trì đến khi kết thúc nhiệm vụ lần này ... di tích cổ này không có lão tham dự, không có lão đi mở ra... Ngươi bây giờ không chết, tiếp theo đó, ngươi cũng sẽ bị đày đến khu vực nguy hiểm nhất, đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất!"
Nữ tử biến sắc!
Nàng chút nữa thì bị đánh chết, một mặt bị sức mạnh của Viên Thạc làm cho choáng váng, mặt khác vẫn rất muốn báo thù, lão già này quá độc ác!
Nhưng vào lúc này, khi nghe thấy lời này, sắc mặt của nàng ta đột nhiên thay đổi.
Viên Thạc ... sắp chết sao?
Nàng có chút chấn động, nghĩ đến hậu quả, nhất thời không nghĩ đến thương tích không nhẹ, cũng bất chấp cái gì mà trả thù, chỉ có sợ hãi: "Lão. . . . . . lão ấy sẽ chết?"
"Bị thương quá nặng, vết thương cũ tái phát!"
Hồ Hạo thấp giọng nói: “Thủ đoạn của Phá Bách đỉnh cấp, quả thật không thể tưởng tượng nổi! Lăng không vượt qua ba bốn trăm mét, chớp mắt đã tới nơi, huyết khí thậm chí áp chế cả Thần Bí Năng... Võ sư thật đáng sợ! Mà cái này, cũng là thủ đoạn của lão lúc thời kỳ đỉnh phong, thụ thương mấy năm, trái tim đều sắp tan nát rồi, lần này vận dụng như vậy...
Sắc mặt Nữ tử biến đổi, bỗng nhiên cắn răng nói: "Là lỗi của ta, ta lập bẩm báo lên thượng cấp, dùng toàn bộ tích súc của ta, bao gồm những tiền lương tiếp theo, đổi lấy một phần Bổ Thiên Đan! Giúp lão ấy chữa thương!"
Viên Thạc không thể chết!
Lão mà chết, phiền phức thật sự sẽ rất lớn, nhất là chẳng mấy chốc sẽ có một lần tiến hành đi thám hiểm di tích.
Viên Thạc là chuyên gia về văn minh cổ đại, người hiểu rõ nhất về những tàn tích.
Hiện tại, tầm quan trọng của lão chắc chắn quan trọng hơn tất cả mọi thứ ở Ngân Thành, Hồ Hạo cùng nàng đi đến nơi này, cũng không phải là vì giải quyết vụ án tự thiêu, mà là không để cho án tự thiêu liên lụy đến Viên Thạc.
Cũng chính vì vậy, Viên Thạc mới mấy lần mời Lý Hạo đến nơi này của lão, hiện tại lão vẫn còn được Tuần Dạ Nhân bảo hộ.
Lúc này, nữ tử thương tích của chính mình còn không xong, nhưng vẫn là muốn lấy toàn bộ tích súc, đổi lấy bảo vật cho Viên Thạc chữa thương, không thể không nói, ủy khuất đến cực hạn.
Thế nhưng ... Ai bảo nàng ta không chịu nghe lời khuyên bảo chứ.
Cũng là vì xem thường vị võ sư đỉnh cấp này!
Khoảng khắc vừa nãy, giờ hồi tưởng lại, chỉ có sợ hãi.