Chương 96: [Dịch] Tinh Môn

Tuần kiểm nhiệt tình (2)

Phiên bản dịch 7970 chữ

Hai người họ dường như cũng bị nụ cười của hắn ta cảm hóa, người đàn ông xuống xe, nghiêm mặt nói: “Không thể nói như vậy được, tuần kiểm Lý là muốn giúp người, chủ động giúp đỡ, vợ chồng chúng ta vừa mới đến Ngân Thành không được bao lâu, gặp được tuần kiểm Lý âu cũng là có duyên số …… Thế này đi, bây giờ chúng tôi sẽ đi đặt cờ thưởng, sau đó sẽ gửi đến Tuần Kiểm Ti sau!”

“ Đừng mà!”

Lý Hạo vội vã xua tay: “Thật đấy, đừng làm như vậy!”

Vừa nói, hắn ta vừa có chút ngượng ngùng, thì thào “… Cái này…cái này không được đâu, vụ cờ thưởng em sẽ tự bỏ tiền ra! Em không có bạn bè, nếu không sớm đã làm người ta …… khụ khụ hai người biết đấy, tuần kiểm cũng là người, thêm một cờ thưởng là thêm một vinh dự, nếu hai người không phiền, em có thể trả tiền!”

Cả hai người họ thực sự bị chọc cười rồi.

Thật dễ thương!

Thật lương thiện!

Đối với cờ thưởng, điều này thật đáng xấu hổ, nhưng cũng không thể cưỡng lại được?

Người đàn ông cười cười an ủi: ”Yên tâm đi, tuần kiểm Lý đừng nói chuyện tiền bạc nữa, cờ thưởng có bao nhiêu tiền đâu? Vậy không phải là đang tát vào mặt tôi hay sao?”

“Vậy …… tôi không khách khí nữa nha?”

Lý Hạo dường như rất vui vẻ, nở nụ cười rạng rỡ, lại nhìn lại đồng hồ gấp gáp: ”Không được rồi, em trễ giờ rồi, hai người đến thì trực tiếp đến Phòng Cơ Yếu tìm gặp em nhé, còn nếu em không có ở đó thì hãy tìm em ở Đội Chấp Pháp, em sẽ sớm được chuyển sang Đội Chấp Pháp thôi …… Sau này càng có nhiều thời gian làm nhiệm vụ ở bên ngoài, kết bạn cũng dễ dàng hơn, cảm tạ hai người rất nhiều!”

Lý Hạo vội vàng nhảy lên xe đạp với vẻ mặt vui mừng, vẫy tay chào hai người họ rồi nhanh chóng phóng đi.

Đợi hắn rời đi rồi, người phụ nữ mới khẽ thở dài: ”Không thể không nói rằng một người như vậy thật sự rất vui tính, dễ thương quá, tính tình ngây thơ như trẻ con và mang một tấm lòng chân thật …thật tiếc là tôi và cậu sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa!”

Người đàn ông cũng khẽ gật đầu.

Gã đã bị vẻ tươi cười rạng rỡ của Lý Hạo cảm hóa.

Người trẻ tuổi, đúng là không giống như kẻ có tuổi như chúng ta.

Chủ động giúp đỡ, sẵn sàng giúp đỡ người khác, những người trong Tuần Kiểm Ti không phải tất cả đều như vậy.

Người phụ nữ lại thủ thỉ: ”Thực sự sẽ gửi cờ thưởng sao?”

“ Đương nhiên rồi!”

Người đàn ông cười cười, có chút gian xảo: ”Tại sao lại không đi gửi chứ? Thân phận của chúng ta không hề có vấn đề, vào trong xem xét tình hình một chút cũng tốt mà, có thể hiểu biết thêm nhiều đấy, quang minh chính đại bước chân vào Tuần Kiểm Ti, cơ hội tốt như vậy cũng rất hiếm có khó tìm!”

Sau đó gã lại thì thầm: ”Nhân cơ hội này, nếu tiếp theo chúng ta thường xuyên xuất hiện ở gần Tuần Kiểm Ti chắc chắn sẽ có người nghi ngờ? Chúng ta cứ viện cớ đi gặp Lý Hạo rồi mời cậu ta cùng dùng bữa gì đấy… để cảm ơn cậu ta đã giúp đỡ, ai mà để ý đến chúng ta? “

Người phụ nữ nghĩ ngợi một chút rồi cũng gật đầu chấp thuận.

Đó là một cái cớ không hề tệ!

Lúc này thật sự là ngủ gà ngủ gật như được ai tặng gối, lúc trước còn đang suy nghĩ, xem mình đi theo Lý Hạo, có bị phát hiện hoặc là bị người khác hoài nghi hay không.

Bây giờ …… mức độ an toàn đã cao hơn chút rồi !

……

Đồng thời.

Tuần Kiểm Ti.

Lý Hạo đến rồi, gương mặt tươi cười rạng rỡ cực kì cởi mở.

“Là lá la, tè té te, hôm nay là một ngày tốt lành ……”

Bài hát được cất lên, tâm trạng vui vẻ, chờ đợi con cá nhỏ cắn câu sau đó.

Không vào Phòng Cơ Yếu , đi thẳng tới Đội Chấp Pháp.

Văn phòng của Liễu Diễm.

Liễu Diễm nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, cũng nghe được tiếng hát đang dần dần dừng lại, có chút kinh ngạc, cậu nhóc này hôm nay vui vẻ đến vậy sao ?

Thùng thùng thùng!

Cánh cửa được đẩy ra.

Lý Hạo lộ vẻ mặt tươi cười, “Chị Liễu, chị đến sớm vậy ?”

“ Ừ! “

Liễu Diễm dựa vào ghế, đôi chân dài vẫn gác trên bàn, trông vô cùng ngạo mạn.

Có chút kì quái hỏi: ”Hôm nay có vẻ tâm tình tốt nhỉ?”

“Đúng vậy!”

Lý Hạo mỉm cười phân trần: ”Chị à, em cũng không nghĩ tới, em là một tiểu tân binh mới đến sao? Đã lớn như vậy rồi cũng chưa từng giết một con gà, nhìn thấy máu là đã sợ, có một ít đi nữa thì chân cũng mềm nhũn ra, em sợ khi em thực sự đối mặt với trận chiến lớn hơn thì sẽ sợ đến chết khiếp, cho nên em đã quyết định, em muốn rèn luyện sự gan dạ “.

Cái quái gì thế ?

Liễu Diễm tự hỏi, bây giờ phải tìm một nơi ở đâu, tìm đâu ra cơ hội để rèn luyện sự gan dạ cho cậu đây?

Thời gian cũng không kịp nữa.

Lý Hạo dường như biết được ý nghĩ của cô, cười hehe: ”Không cần làm phiền lão đại và chị Liễu, em tự mình tìm ta được bia rồi! Hai võ sư … hoặc một người võ sĩ, một người bình thường!”

Lý Hạo cười khúc khích: ”Em chỉ muốn nhờ chị gái cung cấp địa điểm, còn nữa, trấn áp và dàn trận, chỉ một mình em thì vẫn có chút sợ hãi, em là một học trò ngoan, cũng chưa từng đánh nhau, , em sợ khi mình nhìn thấy máu, em sẽ bị shock!”

“……..”

Liễu Diễm có chút uể oải liếc Lý Hạo, hôm nay thực sự có chút kì quái: “ Em… tự mình tìm được bia? Lý Hạo, em đang muốn học đòi làm ‘giang hồ’ hay sao?”

Thằng nhóc này, có phải là hôm nay hắn đã tự mình nói rằng hắn muốn trở thành siêu năng giả, phạm pháp cũng không sao, hắn xem là thật rồi hay sao?

Liễu Diễm sắc mặt lạnh dần!

Cô ấy vừa nói như vậy, trong lời nói còn có ý mỉa mai, thằng ngóc này chính là không hiểu chuyện phải không?

Tìm người làm bia ……. Thấy máu!

Nghe xem, lời nói này là từ một người tốt thốt ra được sao?

Liễu Diễm trước giờ đều không tự nhận mình là người tốt, nhưng cũng biết điều chút ít, luôn đối xử với những người khác như cách muốn họ đối xử với mình.

Cô ấy đã phải chịu đựng nỗi đau bị kẻ xấu bắt nạt mà không có công lý bảo vệ!

Và Lý Hạo, hình như cũng đang dần trở thành loại người như vậy.

Đột nhiên, thiện cảm biến mất trở về con số âm, còn có chút chán ghét.

Lý Hạo ngây thơ vô số tội, cười tươi rạng rỡ: ”Chị ơi, hai kẻ xấu theo em chắc là bọn tiểu nhân vật đứng sau vụ tự thiêu. Bọn chúng theo rình rập theo dõi em! Chúng cách đây không xa, nếu chị không rõ, chị có thể thử xem! Dù sao thì, bây giờ hãy theo em, không có người tốt nào ngoại trừ đội chúng ta ra!”

Lý Hạo vui vẻ: ”Em đây không phải là vừa vào Trảm Thập hay sao, mỗi ngày đều đánh vào bia bằng gỗ thật là nhàm chán, không có tác dụng thực chiến. Em nghĩ đợi khi bọn họ tới, em đây sẽ bắt tay vào luyện tập!”

“Bắt người sao ?”

Liễu Diễm hơi nhướng mày :”Lúc này mà bắt người… là đánh rắn động cỏ nên không thích hợp lắm đâu?”

Lý Hạo mỉm cười giãi bày: ”Không bắt người! Bọn chúng tự vác xác tới! Còn nữa, chị ơi, chị nghĩ bây giờ là đánh rắn đọng cỏ sao? Người bên kia e rằng cũng sớm đã biết chúng ta cùng một đội từ lâu rồi, bây giờ mới thực sự là công khai đó, chỉ là mọi người không nói mà thôi!”

“Vì vậy, nếu thật sự bắt hoặc giết ai đó, bọn họ cũng không thèm quan tâm đâu!”

Lý Hạo muốn hiểu rằng, Hồng Ảnh sớm đã quen biết đám người Lưu Long từ lâu, vậy y đang giấu giếm chuyện gì?

Cái gì cũng không được che giấu!

Ngoại trừ lão sư Viên Thạc, Hồng Ảnh không biết, Lý Hạo cảm thấy Lưu Long từ sớm cũng đã biết rồi.

Lúc này, bắt hai tiểu nhân vật cũng có vấn đề gì sao?

Phía bên kia căn bản sẽ không quan tâm một chút nào!

Tuy nhiên, em sẽ nói về việc vượt qua cơn mê trước, nhân tiện bắt tay vào luyện tập.

Liễu Diễm không để ý mấy câu nói sau đó, mà chỉ có chút kinh ngạc: “Tự mình tới?”

Em xem người ta là kẻ ngốc à?

Họ theo dõi em cũng thôi đi, lại còn tự mình đến đây sao?

Em có phải là đang nghĩ người ta là kẻ ngốc!

Lý Hạo cười tủm tỉm, phân bua: ”Thật mà! Hai người đó rất nhiệt tình, còn nói tới đây làm bia, à không, còn muốn tặng cờ thưởng cho em nữa ……”

Con mẹ nó!

Tên tiểu tử Lý Hạo này, càng ngày càng xàm xí!

Bạn đang đọc [Dịch] Tinh Môn của Lão Ưng Cật Tiểu Kê

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    237

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!