“Ví dụ như mọi người nói đến một số người phong lưu, thuở thiếu thời phong lưu khoái hoạt, gia đình lại vô cùng giàu có, nhưng khi trung niên lại phiền muộn thất vọng. Xét về nguyên nhân, vì chủ nhân không tích đức mà khí vận đã tiêu tán hầu như không còn.”
Không ít khán giả nghe vậy, sinh lòng trắc ẩn.
[Chú của tôi cũng là như thế, lúc còn trẻ có đến mấy người con riêng. Khi về già, công ty đóng cửa, ông ấy bị liệt nằm trên giường, cả con trong giá thú và con riêng đều không quan tâm đến ông ấy, phân chia hết tài sản của ông ấy sau đó phủi mông bỏ đi, tôi chỉ có thể nói hai từ, đáng đời.]
[Tôi có một cô bạn học làm tình nhân cho người ta, từng sống rất vui vẻ, suốt ngày khoe khoang mình có rất nhiều tiền để tiêu. Kết quả mấy hôm trước, tôi nghe nói cô ta bị vợ của người kia đến đánh cho sưng mặt, sau đó còn bị thưa kiện, lấy được bao nhiêu tiền thì phải phun ra bấy nhiêu, đúng là lấy giỏ trúc múc nước không công.]
Người trên phòng live vẫn đang thảo luận chuyện bốn đóa đào hoa, An Như Cố không quan tâm bình luận nữa, trực tiếp liên hệ với người hữu duyên thứ ba là [Trời Xanh Mây Trắng].
Đối phương chọn gọi video call, thế là An Như Cố mời đối phương tham gia.
Đối phương vừa nhấn đồng ý, màn hình chia thành hai nửa, bên trái là người hữu duyên. Người hữu duyên là một người đàn ông trung niên, khoảng chừng hơn 40 tuổi, có bụng bia. Bối cảnh đằng sau là mấy món đồ trang trí tinh xảo, trên tường là một bức tranh chữ, nhìn căn phòng được trang hoàng tốn không ít tiền.
Ông ấy nhíu mày, dường như gặp chuyện gì đó phiền lòng, không đợi An Như Cố nhắc thanh toán tiền quẻ thì ông ấy đã gửi một Pháo Hoa Chào Mừng sang, dường như rất vội vàng.
[Người xui xẻo thứ ba… Người hữu duyên đã đến rồi.]
[Chuyện xưa đến rồi.]
[Chuyện xui xẻo đến rồi.]
“Đã nhận được rồi.”
An Như Cố cẩn thận nhìn mặt đối phương, suy tính bát tự và mệnh cách của đối phương: “Nguyên tắc cũ, trước tiên nói về gia đình của ông. Ông sinh ra ở một thôn trên núi, bố mẹ ông khỏe mạnh. Lúc 8 tuổi ông gặp nạn trong một trận động đất, may mắn đã sống sót.”
Trời Xanh Mây Trắng trợn mắt nhìn, đã hiểu mình gặp phải đại sư: “Đúng vậy, quả thực tôi sinh ra ở nông thôn, lúc 8 tuổi thôn chúng tôi có một trận động đất, dẫn đến đất đá rơi khắp nơi, tôi bị đè bên dưới. Mãi đến khi người của chính phủ đến cứu, thì tôi mới được cứu sống.”
Bây giờ ông ấy là người giàu có, An Như Cố có thể thông qua internet tìm kiếm thông tin của ông ấy rồi lừa tiền.
Nhưng mà tận động đất kia, từ trước đến giờ ông ấy chưa từng nói với người khác. Trận động đất kia làm đất đá rơi xuống khiến rất nhiều người dân trong thôn bị thương, đến nay ông ấy vẫn cảm thấy ám ảnh.
“Năm 20 tuổi ông gặp quý nhân, nên đã có chút tích góp, lại có cũng nô bộc. Nếu đặt ở hiện tại, là ông đang làm chủ đúng không?”
Trời Xanh Mây Trắng gật đầu không ngừng, hoàn toàn tin phục An Như Cố: “Đúng vậy, năm 20 tuổi, lãnh đạo tán thưởng tôi, nên đã học được rất nhiều kinh nghiệm.
Sau này tự mình mở công ty, trở thành chủ. Thực ra tôi biết cô qua bạn của tôi.”
“Là ai?”
Trời Xanh Mây Trắng vừa cười vừa nói: “Ông ấy họ Lý, gọi là Lý Xương Tông. Trước đó ông ấy đến Đạo Quán của cô thắp hương, mua một tấm phù bình an. Ông ấy nói với tôi, khi về đã gặp quỷ dẫn đường, suýt nữa thì xe rơi xuống vách núi, tấm phù bình an của cô đã cứu ông ấy.”
An Như Cố cụp mắt, căn cứ thông tin ông ấy cung cấp mà nhớ lại tấm phù bình an đầu tiên mà mình đã bán, cô giật mình.
“Tôi nhớ rồi, vậy ông tìm tôi để tính chuyện gì?”
Trời Xanh Mây Trắng thở dài nói: “Thực ra tôi muốn trực tiếp dẫn con trai đến Đạo Quán, nhưng mà bây giờ sức khỏe của nó rất kém, không đi xa được, tôi muốn cô xem giúp tôi nó đã gặp bệnh lạ gì? Ngay cả bác sĩ cũng không thể chẩn đoán được.”
An Như Cố nghe thấy bệnh lạ, cảm thấy chuyện này không bình thường, chỉ sợ dính dáng đến huyền học, cô quả quyết nói: “Được chứ, ông dẫn tôi đến xem đi.”
Trời Xanh Mây Trắng trực tiếp rời khỏi công ty, đi đến bệnh viện.
Con trai ông ấy nhìn thấy bố mình, yếu ớt nói: “Bố ơi, con lạnh quá.”
Con trai ông ấy rất nhỏ, nhìn chỉ mới 7-8 tuổi, trên mặt có hắc khí quấn quanh, môi trắng bệch, nhìn rất yếu ớt.
[Nhìn không biết bị bệnh gì, đứa nhỏ gầy chỉ còn da bọc xương, nhìn đáng thương quá.]
[Có phải trình độ của bác sĩ ở bệnh viện này không được tốt đúng không? Cho nên không chẩn đoán ra bị bệnh gì, đổi sang bệnh viện lớn hơn đi.]
[Bệnh viện số 9 Thượng Thành, là bệnh viện tốt nhất ở Thượng Thành, nếu như ở đó trị không được, thì bệnh khác càng chẳng trị được.]